Vèo vèo vèo vèo…
Nhiều châm bạc bay ra, đâm vào cơ thể các đệ tử đó một cách chuẩn xác.
Trong nháy mắt, đám đệ tử đều đứng khựng lại, không thể động đậy.
“Khốn nạn!”.
Thánh Nữ nổi giận, định đích thân ra tay.
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
“Để cốc chủ của các người ra tay đi, các người ra tay chỉ có chết!”.
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, chậm rãi mở mắt ra.
Thánh Nữ rùng mình.
Lúc này, trong hai mắt Lâm Chính tràn ngập màu đỏ máu.
Giống như Tu La…
Anh chậm rãi đứng dậy, một mùi máu tanh nồng đậm ghê rợn xộc vào mũi đám người Thánh Nữ.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người lập tức dâng lên một cảm giác buồn nôn. Không ít người thậm chí không thể chịu nổi mùi máu, ọe lên một tiếng.
“Sao lại có mùi máu tanh đậm như vậy?”, Thánh Nữ nhíu mày nói.
“Thánh Nữ đại nhân… Bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Người này… thật kỳ quái!”.
Các đệ tử ở bên cạnh run rẩy, bị bộ dạng của Lâm Chính dọa sợ.
“Sợ cái gì? Chúng ta có nhiều người như vậy, còn không đối phó được người này sao? Giết! Giết hết cho tôi!”, Thánh Nữ cắn răng, lớn tiếng hét lên.
Các đệ tử không thể làm gì hơn, chỉ đành làm liều tiến lên.
Nhưng chỉ dựa vào bọn họ thì làm sao có thể đối phó với Lâm Chính?
Hơn nữa, lúc này Lâm Chính cũng không định nể tình, vung tay lên, ngón tay giống như lưỡi dao sắc bén, đánh thẳng về phía đám đệ tử kia.
Phụt!
Vài đệ tử bị cắt cổ, còn chưa kịp chạm đến Lâm Chính đã ngã xuống tử vong.
“Hả?”.
Mọi người kinh hãi.
“Chết tiệt!”, Thánh Nữ cũng vô cùng phẫn nộ, lập tức tiến tới định ra tay.
Nhưng cô ta vừa chuyển động, Lâm Chính đột nhiên đánh một quyền về phía cô ta.
Con ngươi trong mắt Thánh Nữ co lại, vội vàng đan hai tay trước ngực chống đỡ đòn tấn công đáng sợ đó.
Rắc!
Tiếng động to rõ vang lên.
Thánh Nữ liên tục lùi về sau, đâm vào vài đệ tử Hồng Nhan Cốc ở phía sau, cuối cùng lưng va vào cây đào ngoài điện Hồng Nhan.
Rắc!
Cây đào nứt gãy, cô ta mới dừng lại, miệng liên tục phun ra mấy ngụm máu.
Hai cánh tay cô ta đã gãy ngay tại chỗ, xương trắng lòi ra ngoài, vô cùng đáng sợ.