Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Thánh Nữ đại nhân!”.

Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở xung quanh la lên, chạy tới.

Tất cả mọi người đều sửng sốt và sợ hãi.

Hai tay Thánh Nữ bị một quyền đánh nát, bị phế đi sức chiến đấu! Đáng sợ đến thế nào!

Ngay cả Thánh Nữ cũng không địch lại một quyền của người đàn ông tóc trắng? Vậy các đệ tử bọn họ… chắc là một ngón tay của người đó cũng không đối phó nổi.

Người của Hồng Nhan Cốc không dám tiến tới nữa.

Nhưng Lâm Chính lại chậm rãi bước tới.

Bọn họ chỉ có thể dìu Thánh Nữ chậm rãi lùi về sau.

Trên mặt mỗi một người đều hiện vẻ hoảng sợ.

“Mùi máu tanh thật nồng! Lẽ nào là ma đầu hiện thế?”, một giọng nói lạnh lùng từ không trung truyền đến.


“Cốc chủ?”.

Tất cả mọi người mừng rỡ nhìn sang, đồng loạt ngẩng đầu lên.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc đứng giữa không trung, bay đến đây giống như thần tiên, dừng trước mặt đám người Thánh Nữ, hai mắt lạnh lẽo nhìn Lâm Chính chằm chằm.

“Chúng đệ tử bái kiến cốc chủ!”.

“Bái kiến cốc chủ!”.

Mọi người quỳ xuống hô to.

Thánh Nữ cũng không ngoại lệ.

“Sư phụ, đồ đệ không địch nổi người này, đã để sư phụ thất vọng, mong sư phụ thứ tội”, Thánh Nữ nói đầy áy náy.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc quay đầu nhìn Thánh Nữ, hừ lạnh: “Thiên phú của con cao nhất trong cốc, cũng do ta đích thân truyền dạy, hôm nay lại chật vật như vậy, thật khiến người ta thất vọng!”.


“Xin lỗi sư phụ”, Thánh Nữ hạ hai mắt xuống.

“Bỏ đi, xem ra con không trải qua sự rèn luyện gian khổ đó thì khó mà trưởng thành! Sau chuyện này con hãy đi tới đó đi”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.

Hơi thở của Thánh Nữ run lên, sắc mặt trắng bệch, nhưng cô ta không dám nói gì nhiều, chỉ dập đầu: “Vâng, mọi thứ… nghe theo sự sắp xếp của sư phụ!”.

“Cút đi trị thương đi”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thản nhiên nói.

Thánh Nữ lại bái lạy lần nữa, được người khác dìu đi.

Những người còn lại của Hồng Nhan Cốc lập tức cầm kiếm bao vây Lâm Chính.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc quan sát Lâm Chính thêm lần nữa.

“Xem ra cậu và sư huynh tôi đã hợp mưu với nhau”, bà ta bình tĩnh nói, sau đó phất tay.

Người phía sau lập tức kéo quái nhân kia đến.

Lúc này, quái nhân đã gãy hai tay hai chân, giống như người chết, không nhìn ra hình người, trên mặt toàn máu, chỉ sót lại một hơi thở.

E rằng không ai tin được người này lại là sư huynh thanh mai trúc mã của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

“Bà quả nhiên ác độc”, Lâm Chính nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận