Lâm Chính nhìn bà ta, lại nghe bà ta hỏi một câu.
“Cậu… đã từng thấy pháp thuật thần tiên chưa?”.
Pháp thuật thần tiên sao? Lâm Chính chưa thấy bao giờ. Sao trên đời này lại có thần tiên được chứ?
“Sao? Bà cảm thấy thủ đoạn này của bà là pháp thuật thần tiên sao?”, Lâm Chính đanh giọng.
“Trước mặt cậu thì đúng là vậy”, cốc chủ mỉm cười rồi vung tay.
Vụt…Quả cầu sức mạnh màu xanh lam giống như thiên thạch đập thẳng xuống người của Lâm Chính
“Hả?”
“Mau né đi”.
“Cẩn thận!”, những đệ tử khác tái mặt, vội vàng tránh ra. Bọn họ trông vô cùng chật vật và đáng thương. Có hai đệ tử né không kịp nên đã bị nguồn sức mạnh đè trúng, cơ thể họ nổ tung.
Thật khủng khiếp. Quả cầu sức mạnh tới gần, mặt đất rung chuyển, nứt toác và nổ theo. Cây cỏ hoa lá nát thành bột.
Điện Hồng Nhan cũng bị phá hủy không còn gì. Thế nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Khoảnh khắc quả cầu sức mạnh tiếp cận Lâm Chính…
Bùm! Tiếng nổ đinh tai vang lên. Làn sóng sức mạnh tỏa ra bốn phía.
Rầm! Không ai dám lại gần. Chỉ duy nhất cốc chủ còn đứng đó. Bà ta mỉm cười, có vẻ như đang tự thưởng thức kiệt tác của mình.
Nguồn sức mạnh khủng khiếp không hề gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với bà ta, thế nhưng các đệ tử khác của Hồng Nhan Cốc thì bay bật ra tới mấy chục người. Đất đá xung quanh vỡ nát.
Sức công phá không khác gì bom nguyên tử. Cả Hồng Nhan Cốc chấn động. Đám đông lùi hẳn ra ngoài điện Hồng Nhan, rất nhiều người đều dồn sự chú ý vào cảnh tượng này, ai cũng sợ hãi và run rẩy.
“Đây chính là thực lực của cốc chủ sao?”
“Không! Đây là thực lực của thần tiên! Là pháp thuật của thần tiên!”
“Cốc chủ chính là thần tiên sống”
“Đúng, cốc chủ chính là thần tiên”.
“Thần tiên vạn tuế”.
“Thần tiên vạn tuế”, đám đệ tử xung quanh cũng không biết bị làm sao mà đều tỏ ra sùng bái, ai cũng kích động hô vang.
“Thần y Lâm, giờ thì cậu đã biết sự khác nhau giữa thần tiên và người trần rồi đúng không? Cậu không thắng nổi tôi đâu. Bởi vì cậu chỉ là con sâu cái kiếm mà thôi”, cốc chủ nhìn lên làn bụi tung đầy trời, từ từ buông tay xuống, định quay người rời đi.
Đúng lúc này, một giọng nói từ trong lớp bụi vang lên: “Nếu tôi thật sự là con sâu cái kiến thì tại sao đến con sâu cái kiến mà thần tiên cũng không giét chết được vậy?”
“Cái gì?”, cốc chủ Hồng Nhan trố tròn mắt, vội quay đầu lại.
Trong làn khói bụi mù mịt, một bóng hình từ từ xuất hiện. Không phải ai khác…chính là Lâm Chính.
“Hả?”, bốn bề thất kinh.
“Tên đó không chết sao?”
“Không thể nào. Sau khi chịu đòn tấn công của cốc chủ, sao anh ta vẫn chưa chết chứ?”
“Không thể nào!”