“Các người không tin tôi là thần tiên thì tôi sẽ cho các người thấy thủ đoạn của thần tiên là như thế nào”, cốc chủ hừ giọng, giơ hai tay lên.
Vụt! Mười người đệ tử đứng gần đó lập tức bị cánh tay thủy tinh đập nát đầu.
“Á!”, tiếng hét vang lên không ngớt.
“Các người không nghe theo mệnh lệnh của tôi thì là kẻ phản đồ và phải chết”.
Cốc chủ hét lên, bắt đầu tàn sát đệ tử của mình. Tất cả bọn họ đều bị giết chết thê thảm. Máu tươi chảy thành sông, trông vô cùng đáng sợ, chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Tất cả các đệ tử đều như phát điên. Bọn họ điên cuồng bỏ chạy. Thế nhưng sao họ có thể thoát được. Thế là tất cả đều bị bà ta đuổi kịp và giết sạch.
Những người còn lại biết là không chạy được bèn quỳ phụp xuống đất, dập đầu liên tụcL “Cốc chủ tha mạng. Xin cốc chủ tha mạng”.
“Chúng tôi nguyện hi sinh vì cốc chủ, quyết không lùi bước”.
“Xin cốc chủ tha mạng”.
Đám đông khóc lóc. Cốc chủ cũng không phải là người mất đi lý trí. Bà ta dừng lại và hừ giọng: “Ai không muốn chết thì giết kẻ đó cho tôi. Nghe rõ chưa?”
“Tuân lệnh”, bọn họ bặm môi, lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính chau mày. Anh cũng chẳng hề khách khí, lập tức phản công. Tất cả những người bị anh chưởng trúng đều chết ngay tức thì. Bất kể là ai thì cũng không thể nào chịu nổi một đòn của Lâm Chính.
Dù sao thì đến cả cốc chủ cũng không đỡ được, bọn họ là những đệ tử bình thường thì sao có thể chứ?
Đúng lúc này, có một tiếng hét khác vang lên: “Mau giết bà ta, mau!”
Lâm Chính vẫn đang xử lý đám đệ tử thì bỗng thấy cốc chủ đang xé tứ chi của các thi thể bên cạnh. Bà ta bẻ hai cánh tay của mình, dùng khí băng gắn hai cánh tay mới xé ra lên cơ thể.
Ngay sau đó, cảnh tượng đáng sợ hiện ra. Hai chiếc tay mới được gắn lên cơ thể giống như tay của chính bà ta, bắt đầu cử động linh hoạt…
“Cái gì?”, Lâm Chính trố tròn mắt.
Thật quá kinh dị. Anh có nhận thể thấy hai cánh tay của thi thể kia và cơ thể của cốc chủ không có sự liên kết về hệ thần kinh, về góc độ y học thì không thể nào nối được như thế. Vậy mà…hai cánh tay đó đang cử động kìa. Hơn nữa còn vô cùng tự nhiên và linh hoạt.
Thế nhưng vẫn chưa hết…Cốc chủ gầm lên, hai cánh tay của bà ta bắt đầu xuất hiện những hoa văn màu đỏ máu.
Những hoa văn này như những con rắn độc quấn lấy tay bà ta. Ngay đó đó đường hoa vặt nứt ra.
Rẹt! Bà ta xé thêm hai cánh tay nữa từ một caí xác gần đó và cắm vào tay mình.
Một lúc sau, mỗi tay bà ta đã có thêm bốn cánh tay khác. Mối cánh tay đều có thể cử động linh hoạt.
Quái vật. Đây chính là quái vật.
Có không ít đệ tử trố tròn mắt. Có nhiều đệ tử khác còn không kịp phản ứng. Rõ ràng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thứ này.
Lâm Chính cũng sững sờ. Thế nhưng anh nhanh chóng nhớ lại quái vật ở trong hầm để xe của công ty.
“Thật không ngờ thứ thiên đạo mà sư muội truy tìm lại là biến bản thân thành cái thể loại người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này…”, quái nhân cố gắng ngẩng đầu dậy, nhìn cốc chủ.
“Tôi thiếu cái gì thì có thể lấy cái đó bù đắp cho mình. Cơ thể tôi đã không còn là cơ thể của người bình thường nữa rồi. Tôi có thể hấp thụ được mọi thứ. Tôi là thần. Là thần!”, cốc chủ lớn giọng, đôi mắt biến thành màu đỏ máu, sức mạnh bạo phát.