Sau đó, thời gian dường như ngừng lại.
Người của Hồng Nhan Cốc ở bên ngoài vòng vây đều trợn tròn hai mắt chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra.
Vách sắt đã dừng.
Nhưng… nó không hề khép lại.
Bởi vì ở giữa hai vách sắt khổng lồ có một người đang đứng.
Đó chính là Lâm Chính.
Vẻ mặt anh dữ tợn, hai cánh tay đang gồng lên chống lại hai vách sắt, điên cuồng dùng sức. Hai cánh tay anh run lẩy bẩy, gân xanh nổi lên, làn da nứt toác.
Người thường không thể tưởng tượng được lúc này Lâm Chính đang phải chịu đựng sức mạnh lớn đến mức nào.
Nhưng… anh đã cầm cự được!
“Đi!”.
Lâm Chính gầm lên.
“Thần Quân!”.
“Thần y Lâm!”.
Khóe mắt ai nấy đều ướt.
“Mau lên, tôi… không cầm cự được lâu đâu!”, Lâm Chính lại hét lên.
Mọi người nước mắt giàn giụa, tất cả xông ra khỏi vách sắt, rời khỏi Hồng Nhan Cốc.
Nhưng… Lâm Chính không đi được.
Anh đã không thể đi được nữa.
Bởi vì một khi buông tay, vách sắt không có gì chống đỡ, sẽ nghiền nát cả người anh.
“Thần Quân!”.
Mọi người ở bên ngoài nhìn Lâm Chính đang bị kẹt giữa hai vách sắt, gào lên.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc thì cười lớn.
“Vì lũ kiến này mà hi sinh bản thân, có đáng không? Ngu xuẩn!”.
Dứt lời, bà ta lại dùng sức, đồng thời quát đám người Triệu Nguyệt: “Mấy người các cô, xông vào giết cậu ta cho tôi!”.
Triệu Nguyệt biến sắc, ngây ra nhìn cốc chủ Hồng Nhan Cốc, thanh kiếm đang cầm trong tay cũng run rẩy.
“Sao hả? Các cô điếc rồi à? Không nghe thấy tôi nói gì sao? Mau lên!”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc lại quát.
Mệnh lệnh không được phép làm trái!
Lúc này Lâm Chính không có khả năng để đánh trả.
Hai cánh tay anh bắt buộc phải chống lên vách sắt.
Hơn nữa phải dùng hết sức bình sinh.
Phải biết rằng, vừa rồi hai cánh tay anh đã bị gãy, hiện giờ là miễn cưỡng nối lại nhờ châm bạc. Để có thể chống lại hai vách sắt khổng lồ này, anh không những dùng tới sức mạnh toàn thân, mà cả sức mạnh ý chí.
Hiện giờ anh hoàn toàn không thể làm thêm bất cứ động tác nào nữa.
Bất cứ ai qua đó cũng có thể đâm chết Lâm Chính bằng một nhát kiếm.