Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Còn đám Lâm Nhược Nam, Hồng Du đứng cuối thì đưa mắt nhìn nhau, không nói câu nào.

Đối với Lâm Chính, chuyến đi đến Hồng Nhan Cốc lần này hời to.

Ít nhất anh đã cài được tai mắt ở thế lực kín như bưng này, đồng thời biết được thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

“Chỉ vậy mà cũng tự xưng là tiên nhân, đúng là nực cười, tôi thấy cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Trên xe, Nguyên Tinh uống chai nước khoáng người bên cạnh đưa cho, phủi bụi trên người, hừ mũi nói.

“Nguyên Tinh trưởng lão, người ta cũng mạnh lắm rồi, phải biết rằng, ngay cả thần y Lâm cũng không phải là đối thủ của bà ta. Nếu không phải thực lực của bà ta bị thần y Lâm kìm hãm, thì e là mấy người chúng ta liên thủ cũng chưa chắc đối phó được”, Tào Tùng Dương thì thấy rất sáng suốt, bình tĩnh nói.

“Nói thì nói thế, nhưng tôi chắc chắn sau này bà ta không phải là đối thủ của Thần Quân. Thần Quân còn trẻ, thiên phú dị bẩm, ngày rộng tháng dài, chờ Thần Quân luyện xong thần công của Đông Hoàng Giáo chúng tôi, lại thêm y thuật vô thượng của cậu ấy, thì Hồng Nhan Cốc nhỏ bé là cái thá gì chứ?”, Nguyên Tinh nói đầy tự tin.

Ông ta đánh giá Lâm Chính rất cao.

Dù sao Lâm Chính còn trẻ mà đã có tu vi như vậy, đây là sự tồn tại còn hơn cả cấp bậc yêu nghiệt.

Chỉ cần cho anh 10 năm.

Nguyên Tinh không dám tưởng tượng Lâm Chính sẽ phát triển đến mức nào nữa.

Tào Tùng Dương lặng lẽ gật đầu.

Nhưng Phong Thanh Vũ lại nói: “Chỉ e… cốc chủ Hồng Nhan Cốc sẽ không cho cậu ấy thời gian tu luyện”.

Nghe thấy thế, tất cả mọi người trên xe đều ngoảnh sang nhìn ông ta.

“Phong Thanh Vũ, ý ông là sao?”, Nguyên Tinh nhíu mày hỏi.

Phong Thanh Vũ trầm ngâm một lát rồi đáp: “Thực ra hôm nay cũng coi như may mắn, nếu để ba bốn ngày nữa, thì e là chúng ta không ai có thể sống sót ra khỏi Hồng Nhan Cốc được”.

Mọi người giật thót trong lòng.

“Phong Thanh Vũ, rốt cuộc ông muốn nói gì? Ông đang tự diệt sĩ khí quân ta đấy à?”, Nguyên Tinh tức giận, lập tức quát hỏi.

Phong Thanh Vũ không nói gì, lại lấy một thứ trong lòng ra.

Đó là một hòn đá giống như thủy tinh màu xanh thẫm.

Ông ta chìa ra.

Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt nhìn.

Lâm Chính cũng cầm lấy quan sát kĩ càng, sau đó biến sắc.

“Khí tức này… đáng sợ quá! Tuyệt đối không phải là sức mạnh khí kình mà bình thường chúng ta tu luyện. Hình như nó… còn cao cấp hơn sức mạnh khí kình mà chúng ta tu luyện”, Lâm Chính trầm giọng nói.

Con người có tinh khí thần.

Khí kình của võ sĩ đến từ khí nằm trong tinh khí thần cùng với việc không ngừng tu luyện mà thành.

Bất cứ võ sĩ nào cũng không phải là thần tiên, điều này thì không cần phải nghi ngờ.

Nhưng hòn đá này lại khiến Lâm Chính cảm thấy ngờ vực.

“Đây là khí lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc ngưng tụ mà thành khi bà ta tu luyện”, Phong Thanh Vũ đáp.

“Cái gì?”.

Mọi người kêu lên thất thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui