“Tôi nghĩ chắc là các ông cũng không chống lại được loại khí kình này nhỉ? Dù sao nó cũng cao hơn các ông không chỉ một cấp bậc”.
“Nhưng… lúc trước khi tôi giao đấu với cốc chủ Hồng Nhan Cốc, bà ta không dùng loại sức mạnh này”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Đó là vì bà ta bị thương”.
“Bị thương?”.
“Đúng, chính là chuyện của ngày hôm kia! Nhóc Lâm, chẳng phải con muốn giết Thánh Nữ sao? Con gây chuyện vừa khéo làm phiền đến việc bế quan của bà ta, khiến bà ta bị thương lúc tu luyện, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng coi như đã ổn định lại. Thời gian này ở Hồng Nhan Cốc, sư phụ không những thu thập các vết nhơ và chứng cứ của bọn họ, mà còn quan sát cốc chủ Hồng Nhan Cốc. Nói thật là người này không hề thổi phồng đâu, thứ mà bà ta tu luyện… có khả năng thực sự là đạo của người trời”, Phong Thanh Vũ trầm giọng nói.
“Không thể nào…”, Nguyên Tinh khó mà chấp nhận được.
“Đây là sự thực! Bây giờ bà ta đang ở thời kỳ nút thắt, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn bà ta đã lĩnh ngộ được, chắc chắn không lâu nữa sẽ đột phá. Chờ bà ta đột phá thì sẽ hoàn toàn nắm được luồng sức mạnh này. Đến lúc đó… tôi nghĩ chắc là bà ta có thể xưng thần, chúng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của bà ta, thế nên… thực ra chúng ta không còn nhiều thời gian nữa”, Phong Thanh Vũ khàn giọng nói.
Mọi người nghe xong đều im lặng.
Lâm Chính nhìn chằm chằm hòn đá màu xanh thẫm kia, chẳng nói lời nào.
Đúng lúc này, Phong Thanh Vũ lại lên tiếng.
“Nhóc Lâm, nhân lúc bây giờ vẫn còn thời gian, sư phụ nghĩ con nên chạy ngay đi, tìm nơi nào mà trốn”.
“Tiền bối nói vậy là sao? Ông muốn tôi đi trốn? Vậy những người bên cạnh tôi phải làm sao? Hồng Nhan Cốc không phải hạng người hiền lành gì, chắc chắn bọn họ sẽ dùng người thân của tôi để ép tôi ra mặt, tôi không thể trốn cả đời được”, Lâm Chính lắc đầu, bình thản đáp.
“Nếu vậy thì sư phụ còn một cách giúp con, chỉ xem con có sẵn lòng hay không thôi”, Phong Thanh Vũ nói.
“Cách gì?”, Lâm Chính nhìn ông ta.
Chỉ thấy vẻ mặt Phong Thanh Vũ vô cùng nghiêm túc, nói rành rọt từng chữ.
“Thành thần!”.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Phong Thanh Vũ điên rồi.
Bao gồm cả Lâm Chính.
Bọn họ không tin thiên đạo mà cốc chủ Hồng Nhan Cốc theo đuổi thực sự tồn tại.
Nhưng bây giờ Phong Thanh Vũ lại nói với Lâm Chính thứ hoang đường này…
Đúng là nực cười.
Nhưng…
Thái độ của Phong Thanh Vũ không có vẻ gì là đùa cợt.
Lâm Chính nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi anh rung lên.
Lâm Chính vội lấy ra xem, là tin nhắn của Lâm Nhược Nam.
“Hử?”, ánh mắt Lâm Chính đanh lại, tỏ vẻ rất nghiêm trọng.
“Sao thế Thần Quân?”, Nguyên Tinh vội hỏi.
“Vừa rồi tai mắt ở Hồng Nhan Cốc gửi tin nhắn, nói cốc chủ Hồng Nhan Cốc ban một mệnh lệnh khẩn cấp, huy động cả cốc đi tìm quả Thiên Tinh!”, Lâm Chính nói.