Phong Thanh Vũ lắc đầu: “Nhóc Lâm, con có biết về nhà họ Trang ở thành phố Thanh Nguyên này không?”.
“Chưa từng nghe nói”.
“Vậy con có từng nghe tới sơn trang Huyết Kiếm chưa?”.
“Sơn trang Huyết Kiếm?”, Lâm Chính thỉnh thoảng nghe tới.
Nhưng Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh đều biến sắc.
“Cái gì? Sơn trang Huyết Kiếm? Lẽ nào…”
“Đúng vậy, sơn trang Huyết Kiếm chính là nhà họ Trang, nhà họ Trang chính là sơn trang Huyết Kiếm. Thực ra đây là thiệp mời đám cưới của con gái trang chủ sơn trang Huyết Kiếm”, Phong Thanh Vũ bình tĩnh nói: “Sư phụ và sơn trang Huyết Kiếm có chút giao tình, trang chủ của nó cũng muốn lôi kéo sư phụ, nên đã gửi thiệp mời. Nhóc Lâm, sư phụ hi vọng con có thể tham gia đám cưới này đúng hẹn”.
“Tại sao phải tham gia đám cưới này?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Lấy một thứ, thứ đó sẽ giúp con thành thần”.
“Là gì vậy?”.
“Nó có tên là Kim Ô Đan”.
Về tới Giang Thành, Lâm Chính tới thẳng công ty. Anh đóng cửa lại, ngã ra ghế và ngủ thiếp đi.
Hồng Nhan Cốc, Huyết Kiếm sơn trang, quả Thiên Tinh, Kim Ô Đan gì chứ…anh mặc kệ.
Anh chỉ muốn ngủ một giấc. Thế nhưng…hiện thực lại không được như ý. Anh vừa mới ngủ được một chút thì có tiếng gõ cửa.
“Vào đi”, Lâm Chính bò dậy, lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm”, Mã Hải rảo bước đi vào.
“Chuyện gì vậy?”
“Mấy vị trưởng lão của Đông Hoàng Giáo vừa bắt được người mà Hồng Nhan Cốc cử tới thăm dò”.
“Vậy sao? Bao nhiêu người?”
“12 người”.
“Nhiều vậy cơ à?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
“Bọn họ vừa mới vào Giang Thành, may mà chúng ta có phòng bị, chỉ là…”
“Chỉ là làm sao?”
“Sau khi bị bắt thì họ đã tự sát rồi”.
“Cái gì?”, Lâm Chính đanh mặt.
Việc tẩy não của Hồng Nhan Cốc đã thiết kế sự trung thành tuyệt đối của những đệ tử này. Chắc chắn bọn họ đã được dặn là nếu bị bắt thì phải tự sát.
“Xem ra Hồng Nhan Cốc thực sự muốn đối phó với tôi”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nói giọng khàn khàn: “Hãy sắp xếp máy bay để ngày mốt tôi tới thành phố Thanh Nguyên đi. Tôi phải đi mọt chuyến”.
“Vâng”.
“Phải rồi, Phong Thanh Vũ đâu?”
“Ông ta và mấy người Tào Tùng Dương đã ngồi máy bay trong đêm tới Ngải Thành rồi”.
“Núi Chung Thân nằm bên cạnh Ngải Thành, có bọn họ đi lấy quả Thiên Tinh thì tôi cũng yên tâm”.
Lâm Chính gật đầu. Sau khi được dặn dò một số việc thì Mã Hải bèn rời đi. Lâm Chính dùng chút thuốc, tiếp tục nằm xuống ghế nghỉ ngơi.