“Lâm Chính, lát nữa có cơ hội anh mau rời đi. Em sẽ nói chuyện với cậu ta. Người này có chút thực lực, không dễ đối phó. Muộn chút nữa em gọi điện thoại cho giám đốc Mã, nhờ ông ấy tìm thần y Lâm, xem thần y Lâm có thể khống chế được những người này không”, Tô Nhu nói xong bèn quay qua Tần Minh: “Tần Minh, cậu làm bậy quá. Không sợ cảnh sát bắt sao? Đây là Hoa Quốc, không phải là nước ngoài đâu, đừng làm loạn”.
“Muốn bắt thì bắt đi. Ai làm bậy thì bắt, thế nhưng tôi thì không. Đang yên đang lành, cảnh sát bắt tôi làm gì chứ?”, Tần Minh mỉm cười.
“Cậu…”, Tô Nhu mặt đỏ bừng: “Vậy cậu không sợ thần y Lâm sao? Đây là địa bàn của anh ấy. Cậu làm loạn ở đây, thần y Lâm mà tức giận thì cậu sẽ gặp rắc rối đấy”.
“Thần y Lâm? Ha ha, có rất nhiều người sợ thần y Lâm nhưng Tần Minh tôi thì không. Tôi dám tới đây tức là tôi khinh anh ta”, Tần Minh bật cười.
Dứt lời, Lâm Chính lập tức quay qua nhìn cậu ta. Anh thấy khí tức của kẻ này bình thường. Mặc dù có hiểu biết chút ít về võ đạo nhưng chẳng giỏi được tới đâu. Người như vậy thì Lâm Chính chỉ cần dùng một đầu ngón tay để đối phó.
Cậu ta lấy đâu ra cái dũng khí đó không biết? Lâm Chính nhìn vài người đứng sau Tần Minh. Trong đó có một người đeo mặt nạ khiến anh chú ý. Mặc dù trên người người này không để lộ khí tức gì. Dáng người cũng không cao nhưng càng nhìn càng thấy lạ, càng nhìn càng phải cảnh giác. Gã này, chắc chắn là con át chủ bài của Tần Minh.
“Tô Nhu, tôi tìm hiểu về Lâm Chính rồi, chẳng ra làm sao mà cũng có thể là chồng cậu à? Giờ cậu và anh ta ly hôn, gả vào nhà họ Tần chúng tôi, tôi đảm bảo cậu sẽ sống hạnh phúc cả nửa đời sau”, Tần Minh nói.
Thế nhưng Tô Nhu nào bị dính chiêu này.
“Xin lỗi bạn họ Tần. Hiện tại tôi rất hạnh phúc, hơn nữa cậu không nghe rõ những lời tôi vừa nói sao? Tôi và chồng tôi rất yêu thương nhau”, Tô Nhu vòng tay qua tay Lâm Chính.
Tần Minh thấy vậy thì nheo mắt: “Vậy tức là cậu đang chọc tức tôi phải không?”
Giọng nói của cậu ta trở nên lạnh như băng. Tô Nhu cũng tối mặt: “Cậu để Lâm Chính rời đi trước đi”.
“Anh ta có thể đi bất cứ lúc nào. Trên thực tế tôi nhìn anh ta cũng thấy ngứa mắt”, Tần Minh nhún vai.
Tô Nhu thấy vậy thì khẽ huých tay Lâm Chính: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đi đi”.
Lâm Chính im lặng rồi quay người rời đi. Hành động của anh khiến mọi người xung quanh chế nhạo: “Có lẽ đây là kẻ bị cắm sừng đáng đời nhất ở Giang Thành này đấy”.
“Hừ! Đến vợ mình mà cũng không bảo vệ được. Cứ thế bỏ đi”.
“Còn bỏ đi không chút do dự chứ”
“Đúng là loại chẳng ra làm sao!”
“Mà Tô Nhu đúng là cô gái tốt. Nếu là tôi thì tôi đã đạp cho kẻ vô dụng đó một đạp rồi”.
“Chuẩn luôn”.
Tiếng xì xầm vang lên. Tần Minh cũng vui lắm. Cậu ta gật gù, người phụ nữ mà cậu ta thích thì làm gì có chuyện cậu ta không có được?
“Tô Nhu, giờ thì thế nào? Đồng ý gả cho tôi chứ? Tôi đảm bảo sẽ đón cậu về trong sự xa hoa lộng lấy nhất. Nếu cậu thấy khó xử, thì…tôi cũng có thể làm rể nhà họ Tô, thế nào?”, Tần Minh nói tiếp. Thành ý, tình cảm cũng đã thể hiện ra hết rồi.
Tô Nhu bàng hoàng. Cô nhìn chăm chăm Tần Minh, cảm thấy rất nghi ngờ: “Bạn học Tần, chúng ta chỉ là bạn học cấp ba. Hơn nữa lúc đó cũng chẳng qua lại gì nhiều, tại sao…cậu vừa về nước…thì đã thế này chứ?”
“Tô Nhu, cậu không biết chứ thực ra lúc cấp ba là tôi đã thầm thương trộm nhớ cậu rồi. Nhưng khi đó tôi không đủ dũng cảm, đành cất giấu tình cảm trong tim. Bao năm qua, tình cảm của tôi dành cho cậu vẫn không hề thay đổi. Vì vậy hôm nay, tôi lấy hết dũng khí, chạy tới đây tỏ tình với cậu. Hi vọng không quá muộn”, Tần Minh nghiêm túc nói.