“Cái gì?”.
Bọn họ há hốc miệng kinh ngạc.
“Vậy chẳng phải người này bị đánh càng thê thảm thì hắn càng lợi hại hay sao?”, Hùng Trưởng Bạch ngạc nhiên
“Đúng”, Lâm Chính gật đầu.
“Chẳng trách hắn dám chạy đến đây ngang tàng!”, Long Thủ nghiến răng.
“Thầy, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”, Tần Bách Tùng hỏi.
“Không cần lo, dù là vậy, tôi cũng có thể đối phó!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, đâm vài kim vào ngực ổn định vết thương, sau đó đi về phía người đàn ông đeo mặt nạ.
“Các ông lùi ra xa một chút”.
“A… À, vâng, thưa thầy!”.
Đám người Tần Bách Tùng vội vàng lùi về sau.
Mặc dù không biết lúc nữa sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ cảm thấy vẫn phải nghiêm túc nghe theo lời Lâm Chính.
Vù!
Đúng lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ chạy tới.
Tốc độ của hắn còn nhanh hơn, sức lực còn mạnh hơn, sức bùng nổ đúng là khác một trời một vực so với lúc ban đầu.
Ầm!
Người đàn ông đeo mặt nạ đánh vào cánh tay Lâm Chính một quyền. Khoảnh khắc đó, sức mạnh lan dọc theo cánh tay ra khắp toàn thân anh, cuối cùng lan từ bàn chân xuống dưới, khiến cho mặt đất dưới chân anh nổ tung.
Cả Học viện Huyền Y Phái rung chuyển.
“Cái gì?”.
Người xung quanh không ai không ngạc nhiên.
Uy lực của một quyền này lại đáng sợ đến vậy.
Chỉ sợ một chiếc ô tô cũng bị đánh thành sắt vụn trước một quyền này.
Tuy nhiên, người đàn ông đeo mặt nạ không chỉ tấn công một quyền. Tuy Lâm Chính đã ngăn chặn được quyền này, nhưng hai cánh tay hắn vẫn giống như súng liên thanh không ngừng bắn phá.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng…
Đòn tấn công như mưa bão hung hãn đánh tới.
Lâm Chính ra sức chống đỡ, sau một chuỗi tấn công người đàn ông đeo mặt nạ cũng xuất hiện nhiều sơ hở.
Lâm Chính thừa thế phản công, đấm mạnh vào người đàn ông đeo mặt nạ một trận.
Ầm ầm…
Người đàn ông đeo mặt nạ bị tấn công, thế tấn công bị gián đoạn.
Lâm Chính dốc hết toàn lực, điên cuồng chém vào hai tay hai chân hắn.
Răng rắc…
Tiếng nứt gãy vang lên.
Hai tay hai chân của người đàn ông đeo mặt nạ gãy nứt, ngực lõm vào trong.