Lâm Chính không nghi ngờ gì năng lực của An Mạn.
Có thể trở thành tâm phúc của Mã Hải, chắc chắn cô ta có chỗ hơn người.
Thế là anh ngồi một mình trong đại sảnh khách sạn uống trà, xem điện thoại.
Thỉnh thoảng sẽ có một vài khí tức đặc biệt hoặc vài người ăn mặc kỳ quái vào khách sạn.
Sơn trang Huyết Kiếm cũng đã sắp xếp người tiếp đón trong khách sạn.
Nhưng dù là ai cũng không có hứng thú với người đàn ông ăn mặc bình thường, đội mũ lưỡi trai này.
Tuy vậy, Lâm Chính cũng không nhàn rỗi.
Trong số những người vào khách sạn cũng có vài người từng có duyên gặp mặt một lần.
Chuyến đi đến sơn trang Huyết Kiếm lần này anh cũng không cô đơn một mình.
Cứ đợi như vậy một tiếng đồng hồ, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên, là An Mạn gọi tới.
Lâm Chính lập tức nghe máy.
“Chủ tịch Lâm, xảy ra chuyện rồi, xin hãy cứu tôi, cứu tôi với…”.
An Mạn ở bên kia điện thoại thở hổn hển, vừa khóc vừa hét.
“Cái gì?”.
Lâm Chính đứng bật dậy, lập tức quát hỏi: “Cô đang ở đâu?”.
“Tiệm nữ trang ở mé Tây đường Trường Mạch! Bọn họ đang đuổi theo tôi, Chủ tịch Lâm, cứu tôi với!”, An Mạn khóc lóc.
“Cô nghĩ cách nấp đi một lúc, tôi sẽ đến tìm cô ngay!”.
Lâm Chính nói, lao ra ngoài cửa.
Đường Trường Mạch cách khách sạn không xa lắm, Lâm Chính không gọi xe mà đẩy nhanh tốc độ đến cực hạn, vèo một cái đã đến nơi.
Lúc này, ở đường Trường Mạch đã xuất hiện chút hỗn loạn.
Một số người đi đường la hét bỏ chạy.
Nhưng hầu hết mọi người lấy điện thoại ra quay, những chuyện náo nhiệt này có thể khiến bọn họ trở thành tiêu điểm truyền thông và trên mạng, sao có thể bỏ lỡ được chứ?
Mấy chiếc xe cảnh sát cũng phóng tới.
Bởi vì đang là cao điểm giờ tan tầm, nên con đường không được coi là rộng rãi này liền bị tắc nghẽn, giao thông hỗn loạn, xe ở ngoài không vào nổi.
Các cảnh sát chỉ đành xuống xe đi bộ.
Lâm Chính nhanh chóng vượt qua những chiếc xe, nhanh chóng khóa chặt một cửa hàng thời trang nữ, nhìn thấy cửa chính của cửa hàng bị vỡ vụn, kính thủy tinh tanh bành dưới đất, bên trong tan hoang.
Nhân viên bán hàng đã chạy mất.
Xung quanh cũng không ai dám lại gần.
Chắc là nơi này rồi.
Lâm Chính không nghĩ nhiều liền xông vào.
Cùng lúc đó, An Mạn đang trốn trong phòng thử đồ ở tầng hai cửa hàng.
Cả người cô ta đầy máu, cánh tay trái trúng đạn, máu tươi nhuộm đỏ chiếc áo đang mặc, cơn đau đớn dữ dội khiến cô ta túa mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
An Mạn vừa cầm điện thoại vừa nhìn chằm chằm cửa phòng thay đồ, cả người run lẩy bẩy.