Vẻ mặt Trang Nam Phi đầy đau khổ, nắm tay siết chặt, ngón tay muốn đâm toạc lòng bàn tay.
“Các cậu còn không mau quỳ xuống?”.
Trang Mặc Long quát.
Đôi mắt Trang Nam Phi đỏ ngầu, lửa giận ngút trời.
Nhưng Trang Thạch lại vỗ vai anh ta, chậm rãi quỳ xuống.
“Bố!”.
Trang Nam Phi gần như phát điên lên.
Nhưng lúc này, anh ta không còn lựa chọn nào khác.
Rời khỏi nhà họ Trang thì anh ta không là gì cả.
Muốn ở lại thì phải cúi đầu trước Trang Mặc Long.
Ai bảo bọn họ là người thua cuộc chứ? Dù là Trang Nam Phi hay Trang Thạch.
Mà kết cục của người thua cuộc là phải nhìn sắc mặt của người thắng cuộc.
Trang Nam Phi hít sâu một hơi, hai gối cong lại, cũng chuẩn bị chậm rãi quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng bước vào.
“Tần Minh đến rồi!”.
Tiếng kêu vang lên.
Không ít người quay sang nhìn người này.
“Hừ, thằng con hoang đến rồi!”.
“Chậc chậc chậc, thằng vô dụng này còn mặt mũi mà đến à? Mẹ cậu ta chỉ là một người hầu của nhà họ Trang, còn không xứng mang họ Trang, cậu ta lấy đâu ra mặt mũi mà đến đây vậy?”.
“Cả nhà này nực cười thật đấy”.
Mọi người châu đầu ghé tai, cười đầy khinh miệt.
Trang Thạch cũng rất ngạc nhiên.
“Tần Minh, chú đang ở nước ngoài yên lành, sao lại về đây?”, Trang Nam Phi cắn răng, trừng mắt nhìn Tần Minh.
Nhưng Tần Minh lại nhìn chằm chằm anh ta.
“Chú nhìn gì vậy? Không nhận ra anh mình nữa à?”, Trang Nam Phi hừ mũi nói.
Tuy hai người cùng bố khác mẹ, nhưng Trang Nam Phi vẫn coi Tần Minh như em trai mình.
“Ồ, quen chứ!”.
Tần Minh hoàn hồn lại, nhìn xung quanh rồi bình thản nói: “Các người gọi tôi đến đây có chuyện gì vậy?”.
Hai bố con Trang Nam Phi đều tỏ vẻ lúng túng.
Trang Mặc Long mỉm cười, sải bước đi tới.
“Chậc chậc chậc, chú tư, chẳng phải chú đưa cậu ta ra nước ngoài, không cho phép cậu ta về sao? Sao lại để cậu ta về sơn trang Huyết Kiếm vậy? Đúng dịp thế này, ông không sợ mất mặt sao?”, Trang Mặc Long nheo mắt đánh giá Tần Minh.
“Phải đấy, đúng lúc quan trọng mà thằng con hoang này về chẳng phải là khiến em Nhạn mất mặt sao? Đến lúc đó chỉ e người của Phiêu Nhai Các biết được cũng sẽ không vui”, một cô gái ở bên cạnh không nhịn được nói.
“Đúng vậy, Trang Thạch, ông mau bảo thằng con hoang này của ông cút đi đi! Đừng ở đây cho ngứa mắt ra!”.
Đám người nói với Trang Thạch.