Đến cả quyền mang họ Trang mà cậu ta cũng không có thì sao có thể học võ học nhà họ Trang được? Thế nên Tần Minh chưa từng tiếp xúc với kỹ năng này và cũng không biết về sự thâm sâu của nó.
Để có thể giúp Tần Minh có tương lai tốt hơn thì Trang Thạch đành phải để cậu ta đi nước ngoài. Ngoài ra còn mời thầy tốt nhất dạy võ thuật cho cậu ta.
Mặc dù Tần Minh không được học võ thuật của nhà họ Trang nhưng do được thầy bên ngoài chỉ dạy nên cũng không khó khăn gì trong việc tự sinh tồn.
Trang Thạch không bao giờ nghĩ rằng võ công của Tần Minh lại tốt như vậy, có thể làm khó được cả Trang Mặc Long. Điều này đến cả Trang Nam Phi cũng không làm được.
Thế nhưng dù sao thì ông ta cũng không tin Tần Minh có thể chiến thắng được Trang Mặc Long.
“Anh mau ngăn họ lại đi. Đừng đánh nữa”, Trang Thạch bặm môi, nói với Trang Thái Thanh.
“Chặn cái gì? Đây là do con trai chú chọn đấy chứ. Tôi xen vào thì chẳng phải là phá hoại quy định sao? Huống hồ, tiểu bối cọ xát, có gì đâu”, Trang Thái Thanh nói bằng vẻ vô cảm.
“Nhưng nếu tiếp tục thế này thì sẽ mất mạng mất”, Trang Thách hét lớn.
“Có mất mạng thì cũng là lựa chọn của con chú. Do chú dạy dỗ nó không tốt. Nó dám khiêu chiến với Mặc Long, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chú có biết sẽ có ảnh hưởng thế nào không? Thằng bé là cả tương lai của nhà họ Trang đấy. Nếu như hôm nay không dạy cho Tần Minh một bài học, danh tiếng của nó bị tổn hại thì sau này nó còn mặt mũi nào ra ngoài đời nữa? Vì vậy hôm nay chuyện này là do lỗi của con chú, nó phải chấp nhận thôi”, Trang Thái Thanh nói tiếp.
“Anh cả…chuyện này…”, Trang Thạch định nói thêm gì đó. Thế nhưng Trang Thái Thanh không buồn quan tâm. Ông ta chỉ phất tay cho lôi Trang Thạch ra.
“Anh cả, anh cả…”, Trang Thạch hét lớn. Trang Thái Thanh mặc kệ.
Trang Thạch cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Trang Nam Phi cũng nín thở, nhắm mắt từ bỏ.
Lúc này, chẳng còn ai có thể cứu được Tần Minh nữa. Anh ta chỉ có thể cầu nguyện Trang Mặc Long sẽ tha mạng cho Tần Minh mà thôi.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc…
Rầm! Một âm thanh nặng nề vang lên. Trang Mặc Long đột nhiên bay bật ra, đập mạnh xuống đất, không đứng dậy nổi. Anh ta nôn ra máu tươi.
“Cái gì?”, Trang Thạch trố tròn mắt.
Những người khác cũng có chung biểu cảm…
Ai cũng cảm thấy choáng váng. Họ sững sờ nhìn Trang Mặc Long.
Bốn bề im lặng như tờ. Ngoài tiếng huyên náo của quan khách ở bên ngoài thì không còn bất kỳ âm thanh gì khác.
Một lúc sau…
“Mặc Long”, một trưởng bối của nhà họ Trang vội vàng lao lên đỡ lấy Trang Mặc Long.
“Mặc Long, anh không sao chứ?”
“Cậu thế nào rồi?”
“Sao lại thế này?”, mấy người Trang Hồng Nhạn cũng vội vàng lao tới tỏ vẻ quan tâm.
Trang Thạch và Trang Nam Phi cảm thấy đầu óc trống rỗng. Tần Minh đã tạo ra tất cả sao? Tần Minh từ khi nào…trở nên lợi hại như vậy chứ?
“Tôi không sao…tôi chỉ…chỉ hơi…khinh suất chút thôi…”, được người khác đỡ dậy, Trang Mặc Long lau máu ở khóe miệng, còn chưa lau xong thì đã lại ho kịch liệt.
“Khụ khụ…”