“Cậu mang ý đồ làm hại Huyết Kiêu đại nhân, còn dám nói vô tội?”, Trang Mặc Hổ lập tức nhảy ra, hét lên.
Vừa dứt lời, khách khứa đều bật cười.
Mặc dù Tần Minh thực lực siêu phàm, nhưng địa vị thấp kém, sao có thể so sánh với người quyền cao chức trọng như Huyết Kiêu đại nhân?
Nơi này không phải giải quyết mọi thứ dựa vào thực lực!
Bây giờ Huyết Kiêu và người nhà họ Trang ép cậu ta đi vào khuôn khổ, cậu ta còn có thể cãi lại hay sao?
Dù gì cũng không thể đối kháng với cả hai thế lực lớn, nếu vậy chẳng phải cậu ta chán sống rồi sao?
Nhiều người chỉ trỏ, vẻ mặt sâu xa.
Trang Mặc Hổ nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Lâm Chính, mắt lộ vẻ giễu cợt: “Còn không mau quỳ xuống? Người ở đây đều nhìn thấy hết rồi, vừa rồi rõ ràng suýt chút nữa cậu đã làm Huyết Kiêu đại nhân bị thương. Rõ ràng cậu muốn gây bất lợi cho Huyết Kiêu đại nhân, lấy đó phá hoại tình cảm giữa nhà họ Trang chúng tôi và Huyết Ma Tông! Bác cả, bố! Tần Minh lòng dạ xấu xa như vậy, quả thật tội rất đáng chết, nên phế võ công của cậu ta, đuổi cậu ta ra khỏi sơn trang Huyết Kiếm! Nếu không, e rằng không thể xoa dịu lửa giận của các vị Huyết Ma Tông!”.
Lời này có thể gọi là giết người triệt để!
Trang Bình Sinh bố anh ta và Trang Thái Thanh lập tức nhìn nhau, như đang suy nghĩ gì đó.
Sau đó Trang Bình Sinh lên tiếng trước.
“Đắc tội với Huyết Kiêu đại nhân, phá hoại mối quan hệ giữa sơn trang Huyết Kiếm và Huyết Ma Tông, ảnh hưởng đến kế hoạch trăm năm của sơn trang Huyết Kiếm chúng ta. Tội của cậu ta không nhỏ, chắc chắn phải phạt nặng! Anh cả, anh hai là trang chủ đang xử lý chuyện quan trọng trong nhà, chuyện này để anh quyết định vậy, chúng em đều nghe theo anh!”.
Ông ta nói xong, tất cả mọi người đều dồn ánh mắt lên người Trang Thái Thanh.
Trang Thái Thanh không có thiện cảm gì với Lâm Chính.
Huống hồ, anh thật sự đã đắc tội với Huyết Kiêu, cũng phải cho ông ta một lời giải thích.
Suy nghĩ trong chốc lát, ông ta dứt khoát gật đầu: “Được! Mọi người đã nói như vậy thì tôi sẽ làm theo ý mọi người! Huyết Kiêu đại nhân, ông thấy thế nào?”.
“Đây là chuyện trong nhà họ Trang các người”, Huyết Kiêu nói.
Lúc này, Lâm Chính bị người người chỉ trích!
“Người đâu!”, Trang Thái Thanh không dài dòng nữa.
“Có!”.
“Đánh phế tay chân cậu ta, sau đó đuổi khỏi sơn trang!”.
“Tuân lệnh!”.
Người nhà họ Trang lập tức ùa lên.
“Chờ đã!”.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Lâm Chính đột nhiên quát lên.
“Sao? Cậu có gì bất mãn?”, Trang Thái Thanh không có cảm xúc gì, hỏi.
“Đương nhiên có! Tôi muốn hỏi, tôi có tội gì?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tai cậu không dùng được sao? Mặc Hổ vừa nói rồi, cậu mang ý đồ mưu hại Huyết Kiêu đại nhân, phá hoại mối quan hệ giữa hai gia tộc chúng tôi, thiên lý không dung. Cậu là tội phạm của nhà họ Trang!”, Trang Bình Sinh nói.