Tô Diệu Diệp cũng không ngờ tự dưng lại lòi ra người này.
Anh ta đánh giá Lâm Chính một lượt, cảm thấy người này còn rất trẻ, tầm tuổi như Trang Mặc Long, nghĩ rằng thực lực cũng chẳng hơn Trang Mặc Long bao nhiêu.
Huống hồ, anh ta chưa bao giờ nghe thấy cái tên Tần Minh này.
“Mau chóng kết thúc thôi!”.
Tô Diệu Diệp cất bước đi tới, miệng nở nụ cười, cả người tràn ngập sự tự tin.
Nhưng đúng lúc này, ông lão ở phía Phiêu Nhai Các dưới võ đài bỗng kêu lên.
“Diệu Diệp, không được sơ suất, người này trước đó từng giao đấu với người của Huyết Ma Tông mà không rơi vào thế hạ phong!”.
Tô Diệu Diệp nghe thấy thế thì hơi sửng sốt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt anh ta thất thần, Lâm Chính đã xuất hiện ở trước mặt.
“Cái gì?”.
Tô Diệu Diệp nín thở, chỉ thấy Lâm Chính đã tung một quyền tới.
Anh ta vội vàng giơ hai cánh tay lên đỡ.
Bốp!
Âm thanh nặng nề vang lên.
Tô Diệu Diệp điên cuồng lùi lại, hai chân giẫm mạnh xuống võ đài, để lại những dấu chân rất sâu, cơ thể lảo đảo, lùi đến tận mép võ đài mới dừng lại.
Còn hai cánh tay của anh ta run lẩy bẩy…
“Ồ!”.
Tất cả mọi người đều kêu lên kinh hãi.
Tô Diệu Diệp cố gắng ổn định cơ thể, anh ta cảm thấy máu toàn thân như đang sôi lên, nóng nảy bất an.
Nhưng anh ta còn chưa đứng vững, “Tần Minh” kia đã lại xông tới…
Tốc độ nhanh quá!
Đây là phản ứng đầu tiên của tất cả mọi người.
Bao gồm của Tô Diệu Diệp.
Anh ta còn chưa bắt được thân ảnh của Lâm Chính, thì anh đã xuất hiện ngay trước mắt.
Hỏng rồi!
Sắc mặt Tô Diệu Diệp trầm xuống, lập tức né tránh.
Nhưng… không còn kịp nữa.
Bốp!
Lâm Chính tung một chưởng vào lồng ngực Tô Diệu Diệp, anh ta bị đánh bay khỏi võ đài, nặng nề ngã xuống đất.
Bốn phía im phăng phắc, đổ dồn mắt nhìn Tô Diệu Diệp.
Bị đánh bay khỏi võ đài, nếu tính ra thì Tô Diệu Diệp đã thua rồi.
Nhưng không ai dám nói gì.
“Cậu chủ!”.
Không ít người của Phiêu Nhai Các lập tức đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Tô Diệu Diệp.