Người của Phiêu Nhai Các và nhà họ Trang đều rất tức giận.
“Tô Diệu Diệp”, Lâm Chính nói với Tô Diệu Diệp đang được một đám người vây quanh: “Bây giờ cánh tay phải của anh đã bị gãy xương, không thể đánh tiếp được nữa. Anh hãy nhận thua rồi về dưỡng thương đi, nếu chữa trị kịp thời thì cánh tay của anh sẽ không có vấn đề gì lớn. Đấy là tôi đã nương tay rồi đấy, nếu không vừa rồi anh không chỉ bị gãy cánh tay này thôi đâu”.
Những lời này láo xược đến mức nào chứ?
Người của Phiêu Nhai Các tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Tô Diệu Diệp cũng nghiến răng nghiến lợi, tức phát điên lên.
Nhưng ai cũng nhìn ra được tên “Tần Minh” này quả thực đã nương tay.
Sở dĩ anh đánh gãy cánh tay phải của Tô Diệu Diệp cũng là để ép anh ta từ bỏ.
Nếu không chiêu vừa rồi đã lấy mạng của Tô Diệu Diệp rồi.
“Trang chủ đại nhân! Rốt cuộc sơn trang Huyết Kiếm các ông có ý gì hả?”, trưởng lão của Phiêu Nhai Các sắc mặt lạnh tanh, nhìn chằm chằm Trang Bộ Phàm, khẽ quát.
Trang Bộ Phàm mặt không cảm xúc, cũng không trả lời, mà quay sang nhìn Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Tần Minh! Lập tức nhận thua, rồi quỳ xuống xin lỗi cậu Tô đi!”.
“Tại sao? Trang chủ, tôi không thua mà”, sao Lâm Chính có thể đồng ý chứ?
“Vậy là cậu muốn kháng lệnh sao?”, Trang Bộ Phàm đanh mắt hỏi.
“Tôi đã đánh bại Tô Diệu Diệp, trở thành người thắng cuộc cuối cùng của trận đấu võ này. Tôi hi vọng trang chủ có thể tuân thủ lời hứa, trao cho tôi phần thưởng mà tôi xứng đáng được nhận. Dưới võ đài đang có bao nhiêu bạn bè trời Nam đất Bắc nhìn vào, tôi nghĩ chắc trang chủ sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Đến thời khắc quan trọng, dường như không cần phải lá phải lá trái với đám người này nữa.
“Khốn kiếp! Cậu muốn làm gì hả? Lẽ nào cậu muốn lấy chị họ của cậu sao?”.
Trang Thái Thanh nổi giận, trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Tuy Tần Minh là con riêng, nhưng dù sao cũng là con trai của Trang Thạch, có mối quan hệ chị em họ với Trang Hồng Nhạn.
“Đương nhiên tôi không có ý này, nhưng tôi nghĩ mình có thể đường hoàng nhận được những phần thưởng như Kim Ô Đan này. Đấu võ phải dựa vào bản lĩnh của chính mình, cũng không quy định ai không được tham gia, lẽ nào trang chủ muốn nuốt lời, để sơn trang Huyết Kiếm trở thành trò cười cho người trong thiên hạ?”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng. . Ngôn Tình Cổ Đại
“Cậu… thằng khốn kiếp này!”, Trang Thái Thanh tức đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Nhiều người nhà họ Trang nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt, chỉ muốn xông tới băm vằm Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, Trang Bộ Phàm bỗng lên tiếng.
“Nếu cậu thực sự là người thắng cuộc thì tôi có thể ban cho cậu phần thưởng xứng đáng. Nhưng… trận đấu này vẫn chưa kết thúc! Cậu không phải là người thắng cuối cùng!”.
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhìn xung quanh: “Còn ai muốn đấu với tôi sao?”.
Ngay cả Tô Diệu Diệp cũng không phải là đối thủ, ở đây còn mấy người có thể đánh với “Tần Minh” này chứ?
Huống hồ trước đó “Tần Minh” còn đấu với người của Huyết Ma Tông mà không bị rơi vào thế hạ phong.
Thiên tài trẻ tuổi như vậy, đáng sợ cỡ nào chứ?
Nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.