Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, không dám tiến tới nữa.
“Trang chủ!”, trưởng lão Phiêu Nhai Các cũng không còn cách nào khác, nghiến răng gầm lên với Trang Bộ Phàm.
“Tần Minh! Mau thả cậu Tô ra! Nghe thấy chưa hả?”, ánh mắt Trang Bộ Phàm lạnh lẽo, lớn tiếng hét lên.
“Tại sao chứ? Người này muốn giết tôi, tại sao tôi lại không thể giết anh ta?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
“Trước đó lúc thi đấu tôi đã nói rồi, dừng tay đúng lúc, cậu đang công khai chống đối tôi sao?”, Trang Bộ Phàm lạnh lùng nói.
“Nhưng lúc bọn họ ra sát chiêu, đâu thấy ai ngăn cản, cũng không thấy ông lên tiếng, tại sao bây giờ… ông lại ra mặt?”, Lâm Chính ngẩng đầu lên nhìn Trang Bộ Phàm, cười khẩy.
Trang Bộ Phàm nhíu chặt mày, thấy Lâm Chính mềm cứng không ăn, cũng mất hết kiên nhẫn, dứt khoát trở mặt luôn, nói.
“Tần Minh, hình như cậu đã quên một việc, bố cậu và anh cậu đều đã bị đưa đến Phiêu Nhai Các, bây giờ cậu kết thù với người của Phiêu Nhai Các, chẳng phải là hại bố và anh cậu sao? Nếu bọn họ biết chuyện này, thì e là sẽ băm vằm bố và anh cậu. Cậu sung sướng nhất thời, nhưng lại đẩy bọn họ vào địa ngục, nặng nhẹ thế nào cậu tự suy nghĩ cho kĩ đi”.
Nghe thấy thế, đám người Trang Thái Thanh ở phía sau lập tức sáng mắt lên, vô cùng mừng rỡ.
Đúng vậy, đám Trang Thạch đã lên xe đến Phiêu Nhai Các.
Bây giờ chắc là đã đến cửa Phiêu Nhai Các rồi, có hai người họ, còn sợ Tần Minh không nghe lời sao?
Ai cũng nghĩ như vậy.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
“Ông coi tôi là đồ ngốc, sẽ ngoan ngoãn đưa người đến Phiêu Nhai Các sao? Sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các liên hôn làm đồng minh, hai người bọn họ đến Phiêu Nhai Các và ở lại sơn trang Huyết Kiếm có gì khác nhau chứ?”.
Trang Bộ Phàm hơi biến sắc, trầm giọng hỏi: “Ý cậu là sao? Lẽ nào…”
“Người ông phái đi đã bị tôi cho người cướp đi giữa đường rồi, chắc hẳn bây giờ hai người họ đang uống trà trong quán trà ở một thành phố nhỏ nào đó không ai biết đến, sao lại ở Phiêu Nhai Các được chứ?”, Lâm Chính nói.
Trang Bộ Phàm im lặng.
Trang Thái Thanh ở bên cạnh thì biến sắc, vội vàng gầm lên: “Mau gọi điện thoại cho tài xế, mau lên!”.
“Vâng”.
Người ở bên cạnh lấy điện thoại ra gọi.
Một lát sau, anh ta nhăn nhó đáp: “Ông cả, không gọi được, thuê bao rồi”.
“Cái gì?”.
Tất cả lãnh đạo cấp cao nhà họ Trang đều há hốc miệng.
Nếu vậy thì có thể chứng thực những lời Lâm Chính nói là thật, dù sao tài xế của nhà họ Trang cũng chưa bao giờ tắt máy cả.
“Tần Minh, rốt cuộc cậu muốn thế nào mới chịu thả cậu Tô?”.
Trang Bộ Phàm hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.
Tô Diệu Diệp là con trai của các chủ Phiêu Nhai Các.
Nếu anh ta chết ở đây, thì nhà họ Trang và Phiêu Nhai Các sẽ là kẻ thù không đội trời chung.