Lúc này…
Vụt. Một bóng hình lao lên trên võ đài, chộp lấy Trang Hồng Nhạn rồi nhảy xuống, quay trở về phía đoàn người của Phiêu Nhai Các. Đó chính là trưởng lão Phiêu Nhai Các. Đám đông thất sắc.
“Tô trưởng lão, ông đang làm gì vậy?”, Trang Bộ Phàm tái mặt, hét lớn.
“Trang chủ, mau giao Kim Ô Đan cho người này”, Tô trưởng lão nói.
“Tô trưởng lão, Kim Ô Đan tôi chuẩn bị cho Tô Diệu Diệp. Nếu như giao cho người này thì chẳng phải là…”, Trang Bộ Phàm ngập ngừng.
Phiêu Nhai Các liên minh với sơn trang Huyết Kiếm cũng là vì Kim Ô Đan. Nếu như không có Kim Ô Đan thì việc liên minh sẽ tan thành bong bóng.
“Chúng tôi nhận thành ý của trang chủ nhưng giờ tính mạng của Diệu Diệp khó giữ, chúng tôi còn cần Kim Ô Đan làm gì? Mong trang chủ mau giao ra Kim Ô Đan. Nếu không, Diệu Diệp xảy ra chuyện gì thì Hồng Nhạn có gả cho Diệu Diệp, cũng phải theo chồng, cùng chết với Diệu Diệp thôi”, Tô trưởng lão lớn tiếng.
Dứt lời, Trang Bộ Phàm tái mặt. Ông ta biết người của Phiêu Nhai Các cũng nhận ra ông ta không muốn giao Kim Ô Đan cho Lâm Chinh.
Lúc này, Trang Bộ Phàm đã không còn lựa chọn nào khác. Nếu không giao ra thì đắc tội với Phiêu Nhai Các, tới khi đó chắc chắn bọn họ sẽ tính sổ với Trang Bộ Phàm. Như vậy thì được chẳng bằng mất.
“Càng lúc càng thú vị rồi”, Huyết Kiêu nhếch miệng mỉm cười. Bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Đi lấy đan dược đi”.
“Vâng”.
Người bên cạnh lập tức chạy đi. Một lúc sau người này bê một hộp màu vàng tới.
“Kim Ô Đan ở đây, Tần Minh còn không mau thả người”, Trang Bộ Phàm quát lớn.
“Vứt qua đây cho tôi”, Lâm Chính hét lớn.
Trang Bộ Phàm tối sầm mặt, ông ta không từ chối, chỉ vứt chiếc hộp ra phía trước. Lâm Chính lập tức mở ra.
Một thứ mùi kỳ lạ ập lên mũi. Anh hít một lúc, cẩn thận kiểm tra, sau đó vứt chiếc hộp xuống đất.
Cạch! Viên đan dược rơi ra. Đám đông tái mặt.
“Tần Minh, cậu làm gì được?”, Trang Thái Thanh tức giận.
“Người nhà họ Trang, các người tưởng tôi không hiểu gì về thuốc à mà lấy thuốc giả ra lừa tôi?”
Lâm Chính lạnh lùng, bẻ một tay của Tô Diệu Diệp và hét lớn. “Tôi cho các người thêm một cơ hội, cũng là cơ hội cuối cùng. Đưa Kim Ô Đan thật ra đây, nếu không tôi sẽ vặn cổ của Tô Diệu Diệp đấy”.
“Á”, Tô Diệu Diệp đau đớn gào thét. Anh ta tưởng chừng ngất đi được.
“Trang chủ”, Tô trưởng lão gào lên. Ông ta cũng cuống cả lên và có thể lấy mạng của Trang Hồng Nhạn bất cứ lúc nào. Trang Hồng Nhạn sợ hết hồn.
Thật sự thì Trang Bộ PHàm đã hết cách. Ông ta ra hiệu với người bên cạnh.
Người bên cạnh lại chạy đi. Lần này thì người này mang tới một chiếc hộp rất bình thường. Thế nhưng chỉ nhìn thôi là Lâm Chính biết bên trong là Kim Ô Đan.
“Đây chính là thứ giúp thành thần hóa tiên sao?”
Anh mở hộp ra. Quả nhiên bên trong là một mùi hương kỳ lạ trước giờ chưa từng thấy. Thế nhưng mùi hương này khác với mùi hương trước đó: nồng hơn, tinh thuần hơn.
Hơn nữa…khí tức của nó kích thích cả hệ thần kinh của người ngửi. Lâm Chính khẽ hít, đôi mắt sáng rực.
“Kỳ dược, quả nhiên là kỳ dược”, anh trầm trồ.