Lâm Chính không hề né tránh, anh chỉ đứng im tại chỗ và nhìn chăm chăm bọn họ.
Keng! Keng! Keng…Những âm thanh đinh tai vang lên.
Mấy chục thanh kiếm chém thẳng xuống cơ thể như sắt thép của anh và chẳng thể khiến anh bị thương.
“Điều này…”, Trang Thái Thanh nín thở. Cả người bàng hoàng.
“Các người chán sống thật rồi”, Lâm Chính hừ giọng, đưa tay lên bẻ gãy một thanh kiếm đang chém xuống vai của mình, rồi anh kẹp thanh kiếm gãy chém về bốn phía.
Rẹt…Một đường kiếm tròn được tạo ra. Đám người nhà họ Trang đứng xung quanh bất động. Ngay sau đó, cổ của bọn họ xuất hiện một vết rạch, máu tươi phun ra, đầu họ từ từ lìa khỏi cổ.
“Á”, tiếng kêu thất thanh vang lên. Đó là tiếng kêu của sự sợ hãi.
“Sao lại như vậy chứ? Tại sao…”, Trang Thái Thanh tái mặt, vội vàng lùi lại.
“Anh! Đến cả Hộ Sơn Đại Trận mà tổ tiên để lại cũng không giết nổi người này thì người của anh sao có thể chứ. Anh cử người tấn công cậu ta có khác gì tự nộp mạng. Tiên Thiên Cương Khu không đơn giản như anh nghĩ đâu”, Trang Bình Sinh trầm giọng.
“Vậy…giờ phải làm sao?”, Trang Thái Thanh vội vàng nói.
Trang Bình Sinh chỉ nhìn về phía Trang Bộ Phàm. Trang Bộ Phàm hiểu ý, lập tức nói với Tô trưởng lão: “Trưởng lão, Kim Ô Đan ở trên người cậu ta. Thế nhưng Tiên Thiên Cương Khu không hề tầm thường, mong trưởng lão ra tay giết chết người này! Chúng tôi nguyện trợ giúp trưởng lão”
Tô trưởng lão chau mày. Mặc dù ông ta không muốn nhưng nếu không ra tay thì Kim Ô Đan sẽ không thể được lấy lại.
“Thôi được, trang chủ đã nói như vậy thì tôi sẽ đích thân lấy lại vậy, cũng vừa hay tính sổ luôn việc cậu ta hai cậu chủ của chúng tôi, báo thù cho Diệu Diệp!”, Tô trưởng lão trầm giọng, bước tới.
Lâm Chính khẽ ngẩng đầu, nhìn chăm chăm Tô trưởng lão: “Người của Phiêu Nhai Các, các người định xen vào à? Các người…không sợ chết sao?”
“Người trẻ, giao đan dược ra đi. Nếu không cậu sẽ không xuống núi được đâu. Chỉ vì một viên đan dược mà để mất mạng thì được chẳng bằng mất đấy”, Tô trưởng lão trầm giọng.
“Tôi và các người không thù không oán, cũng đã nương tay rồi mà các người không biết điều. Tới lát nữa mà động chạm thì đừng có trách tôi đấy”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Hừ, thật ngông cuồng. Lẽ nào cậu cho rằng một mình cậu có thể đối phó được với hai đại gia tộc sao?”, Tô trưởng lão hừ giọng.
Lâm Chính nhìn người đàn ông và thản nhiên đáp lại: “Không quá khó”.
“Cậu…”
Tô trưởng lão tức giận, gật đầu liên tục: “Được, được lắm. Nếu đã vậy thì cũng đừng trách lão phu không nhắc cậu trước, là do cậu tự chuốc đấy nhé”.
Nói xong, Tô trưởng lão lao tới. Cách di chuyển của ông ta linh hoạt, thân pháp như hồn ma mang theo sát khí vô cùng quỷ dị.
Lâm Chính nhìn chăm chăm Tô trưởng lão. Anh tung một quyền. Rõ ràng quyền đấm nhắm thẳng vào người ông ta thế mà lại thành xuyên qua. Lúc này anh mới phát hiện hóa ra đó là tàn ảnh của Tô trưởng lão. Còn ông ta thì đã vòng ra sau Lâm Chính từ lúc nào không hay và đập anh một chưởng.
Bốp! Cơ thể chắc nịch của Lâm Chính bị lĩnh đòn. Chưởng đánh không gây ra quá nhiều ảnh hưởng cho anh.
Lâm Chính đấm lại. Cú đấm lại đấm vào tàn ảnh. Tô trưởng lão lại vòng ra sau lưng anh, thêm một chưởng được tung ra. Tuy nhiên vẫn không tạo ra được sự uy hiếp đối với Lâm Chính.