Lâm Chính chau chặt mày. Anh cảm thấy có gì đó bất ổn.
Tốc độ của Tô trưởng lão không quá nhanh nhưng cách thức thì vô cùng quỷ dị, hoàn toàn dựa vào sự linh hoạt để né đòn. Mỗi một chưởng đánh của ông ta, nhìn có vẻ không mạnh nhưng giống như một hạt giống được ghim vào cơ thể Lâm Chính. Đợi đến khi số lượng đủ lớn thì tất cả những hạt giống này sẽ bùng nổ. Khi đó uy lực do chúng tạo ra chắc chắn sẽ khiến anh không thể xem nhẹ được.
Không thể cứ tiếp tục như thế này được nữa. Lâm Chính với anh mắt lạnh như băng đột nhiên không đấm Tô trưởng lão nữa mà anh gầm lên, đấm mạnh xuống đất.
“Cái gì?”, Tô trưởng lão tái mặt, vội vàng lùi lại. Thế nhưng đã không kịp nữa.
Rầm…Mặt đất rung chuyển. Cả vùng núi rung lắc. Nguồn sức mạnh khủng khiếp lan tỏa. Tô trưởng lão không kịp phòng bị đã bị sức mạnh dội vào người và phải lùi lại hàng chục bước. Cơ thể loạng choạng. Lâm Chính khóa chặt vị trí của ông ta, đưa tay ra siết cổ.
“Phi Hoa, Trích Diệp, Phiêu Linh”, Tô trưởng lão múa hai tay, một lượng lớn ám khí giống như phi diệp, phi thạch, phi tiêu bay ra từ lòng bàn tay ông ta, tấn công về phía Lâm Chính.
Đợi khi Lâm Chính tiến lại gần thì ông ta đã kịp né đòn tấn công của anh. Lâm Chính ngay lập tức đạp mạnh chân xuống đất.
Rầm! Mặt đất lại rung lắc. Sức tấn công khủng khiếp giống như sóng thần đổ ập về phía người Tô trưởng lão. Ông ta bị trúng đòn, cơ thể run bần bật, chiêu thức trở nên rối loạn. Đợi khi đứng vững lại thì ông ta lại lĩnh thêm một cú đấm của anh.
“Á”, Tô trưởng lão nín thở, đưa hai tay lên đỡ.
Rầm! Cú đấm như thép của Lâm Chính giáng thẳng xuống hai tay ông ta. Sức mạnh dạy dọc cơ thể khiến hai cánh tay gãy ra.
Tô trưởng lão bắn ra như một viên đạn, đập mạnh xuống đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Đến khi ông ta bò dậy được thì cơ thể đã toàn máu.
“Tô trưởng lão, tôi không hề có thù ý gì với Phiêu Nhai Các, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sợ các người. Tôi hi vọng ông kịp thời dừng lại. Nếu không, tôi sẽ hủy diệt luôn cả Phiêu Nhai Các đấy”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Nếu như thật sự tới mức phải giết giết Tô trưởng lão thì Lâm chính nhất định sẽ tiêu diệt luôn Phiêu Nhai Các. Vì dù sao thi anh không thích có hậu họa về sau.
“Cậu…”, Tô trưởng lão tái mặt. Với thực lực mà Lâm Chính vừa thể hiện ra thì ông ta biết anh là người không hề tầm thường. Nếu đánh tiếp thì việc thắng trận là điều hết sức mơ hồ.
Tô trưởng lão chau mày, nhìn về phía Trang Bộ Phàm Lúc này, ông ta chỉ biết dựa vào Trang Bộ Phàm mà thôi.
“Xem ra Tô trưởng lão vẫn chưa chịu từ bỏ nhỉ”, Lâm Chính trầm giọng, anh bước tới.
Tô trưởng lão mặt cắt không ra máu, vội vàng lùi lại. Thế nhưng đúng lúc này…Một luồng khí tức như vòi rồng xuất hiện.
Tô trưởng lão loạng choạng, bị Lâm Chính siết chặt cổ tay và vứt mạnh.
Vụt. Cả người ông ta bị vứt xuống vực.
“Á”, tiếng hét vang vọng cả không gian.
“Trưởng lão”, người của Phiêu Nhai Các vội vàng chạy tới, nhìn xuống dưới. Thế nhưng bóng dáng ông ta đã mất dạng.
“Khốn nạn, trả lại trưởng lão cho chúng tôi”, người của Phiêu Nhai Các tức giận gào lên. Tất cả đều lao về phía Lâm Chính.
“Đúng là đồ chán sống”, Lâm Chính lại đạp mạnh chân.
Rầm…Mặt đất tiếp tục nứt toác.