“Có thể để Huyết Kiếm Sử chiến đấu thêm một lần nữa, đợi Huyết Kiếm Sử kết thúc, lập tức điều động toàn bộ sức mạnh, bao vây thần y Lâm. Tới khi đó, sẽ dễ dàng giết chết cậu ta hơn”, Trương Bình Sinh nói.
“Chú nói đúng. Vậy được, Huyết Kiếm Sử, tới lượt cậu rồi”, Trang Bộ Phàm nói.
“Vâng, chủ nhân”, một người mặc áo giáp màu đỏ, tay cầm thanh kiếm đỏ bước ra.
Đây chính là Huyết Kiếm Sử do Trang Bộ Phàm bồi dưỡng. Hắn không phải người nhà họ Trang nhưng lại được nhà họ Trang đầu tư rất nhiều tinh lực để bồi dưỡng để trở thành một kẻ ưu việt. Thanh kiếm trong tay hắn không hề nhỏ mà to cỡ hai bàn tay, đỏ rực. Lực sát thương tới mức đáng sợ.
“Huyết Kiếm Sử ra tay rồi!”, người nhà họ Trang hào hứng nói. Lâm Chính cũng phải dừng bước nhìn người này
Huyết Kiếm Sử lạnh lùng nhìn anh và gầm lên. Hai tay hắn cầm chắc thanh kiếm, chém mạnh tới.
Vụt! Một luồng khí tức màu đỏ máu từ thanh trường kiếm phóng ra khiến mặt đất nứt toác và chém về phía Lâm Chính.
Đám khí độc không thể nào chặn được luồng kiếm khí đỏ máu đó. Lâm Chính tái mặt, lập tức né qua một bên.
Thế nhưng anh vừa né được thì vụt…Lại thêm một đường kiếm khí khác ập tới. Hơn nữa kiếm khí này còn mạnh hơn, dài hơn, khủng khiếp hơn.
Lâm Chính đành phải né tiếp. Đường kiếm sượt qua người, chém phải sườn núi phía sau. Cả quả núi chấn động, đất đá bắn tung, vô cùng đáng sợ.
“Được!”
“Huyết Kiếm Sử cố lên!”, đám đông kích động hò hét.
Huyết Kiếm Sử định tấn công tiếp Nhưng Lâm Chính đã mất kiên nhẫn. Ánh mắt anh lạnh như băng. Anh đột nhiên nhảy lên, lao ra như một mũi tên, đâm thẳng về phía Huyết Kiếm Sử.
Không trừ khử rắc rối này thì Lâm Chính không thể nào tiếp cận được đám người Trang Bộ Phàm.
Thế nhưng đúng lúc này…
Bụp! Thanh kiếm trong tay Huyết Kiếm Sử đột nhiên nổ tung. Hàng trăm thanh kiếm nhỏ màu đỏ máu đồng loạt lao về phía Lâm Chính.
“Không hay rồi! Trúng kế rồi!”
Gần trăm thanh kiếm nhỏ màu đỏ như máu đâm tới.
Với khoảng cách gần như vậy, thế công dày đặc như vậy, dù là bất cứ ai cũng khó mà tránh được.
Bao gồm cả Lâm Chính.
Keng! Keng! Keng!
Những thanh kiếm nhỏ màu đỏ máu đâm chém lên người Lâm Chính.
Tuy Lâm Chính có tiên thiên cương khu, thì cũng không thể chống lại nhiều mũi kiếm đáng sợ như vậy được.
Chúng không thể chém rách da thịt Lâm Chính, nhưng lại giống như động cơ vĩnh cửu, xoay tròn quanh người Lâm Chính, không ngừng xé da thịt anh.
Tuy Lâm Chính có tiên thiên cương khu, nhưng dưới thế tấn công như vũ bão này, thể lực cũng anh cũng nhanh chóng xuống dốc.
Cứ với tốc độ này, e là không đến mấy phút, Lâm Chính sẽ cạn kiệt sức lực, không thể duy trì tiên thiên cương khu, sau đó sẽ bị những thang kiếm đỏ máu này băm vằm.
Anh tin chắc điều khiển những thanh kiếm nhỏ này cũng là việc cực kỳ tốn sức, có lẽ lúc này, Huyết Kiếm Sử cũng đang tiêu hao cực kỳ nhiều sức lực. Chắc là hắn không cầm cự nổi một hai phút nữa, sẽ mất sức ngất xỉu.