“Xin Mã quản gia hãy ra tay”.
Những âm thanh kích động vang lên không ngớt.
Nhưng… ông lão lại lắc đầu.
“Có lẽ thái độ của tôi đã rất rõ ràng rồi mới phải, tôi sẽ không đối đầu với thần y Lâm, cũng mong các cậu đừng làm chuyện ngu ngốc. Các cậu không phải là đối thủ của thần y Lâm này, đừng chôn cả nhà họ Trang cùng”, Mã quản gia nói rất nghiêm túc.
“Nhưng…”
“Nếu các cậu còn coi tôi là người nhà họ Trang, thì hãy nghe tôi. Nếu các cậu cố chấp không nghe theo thì tôi chỉ đành lựa chọn đứng về phía thần y Lâm, để bảo vệ huyết mạch của nhà họ Trang”, Mã quản gia mặt không cảm xúc nói, vừa dứt lời đã đi đến bên cạnh Lâm Chính, thái độ rất kiên quyết.
Người nhà họ Trang thấy thế thì há hốc miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Bọn họ còn tưởng đã nhìn thấy hi vọng, nhìn thấy ánh sáng giữa đêm đen.
Nhưng không ngờ tia sáng này… lại chiếu từ phía Lâm Chính tới.
Sao có thể không khiến bọn họ tuyệt vọng chứ?
“Ông Mã, người này giết bố con, giết gia chủ của nhà họ Trang, bây giờ ông lại bảo bọn con đừng đối đầu với anh ta, vậy ai sẽ rửa được nỗi nhục cho nhà họ Trang ta đây?”.
Trang Hồng Nhạn không thể chịu được điều này, cắn răng xông tới, quỳ xuống trước mặt ông lão, vừa khóc vừa nói.
Đôi mắt cô ta chứa đầy sự căm thù và oán hận, chỉ muốn băm vằm Lâm Chính thành nghìn mảnh.
“Nhóc con, chuyện này không thể trách thần y Lâm được. Các con phá quy tắc kén rể, mà thần y Lâm vẫn giành được chiến thắng. Theo quy định trước đó thì các con phải đưa Kim Ô Đan cho cậu ta. Nhưng các con không chịu, còn muốn làm hại cậu ta. Bây giờ Trang Bộ Phàm bị giết chẳng phải là tự chuốc sao?”, Mã quản gia bình tĩnh đáp.
“Nhưng mọi việc bố con làm đều là vì sơn trang mà”, Trang Hồng Nhạn tức giận nói.
“Cậu ta làm vậy là hại sơn trang thì có! Lẽ nào con nghĩ rằng thần y Lâm không có năng lực tàn sát cả sơn trang sao?”, Mã quản gia trầm giọng nói.
“Con không tin một mình anh ta có thể tắm máu cả sơn trang”.
Mã quản gia nhíu mày, ghé lại gần rồi nhỏ giọng nói: “Cho dù một mình cậu ta không thể, nhưng hiện giờ sơn trang chỉ có một kẻ thù thôi sao?”.
Ông ta dứt lời, Trang Hồng Nhạn khẽ run rẩy, lập tức hiểu ra.
Cô ta nhìn những chỗ khuất xung quanh, có thể liếc thấy một vài bóng dáng, thậm chí người của Huyết Ma Tông cũng không ẩn náu, mà quang minh chính đại đứng ở giữa đường nhìn về phía này.
Cô ta lập tức hiểu ý của ông lão.
Hiện giờ sơn trang Huyết Kiếm không thể chịu sự tổn thất nào nữa.
Nếu thực sự đánh nhau với thần y Lâm, cho dù thắng được thì cũng tổn thất nặng nề.
Nếu người của những tông môn thế gia xung quanh nhúng tay vào, ra tay với sơn trang Huyết Kiếm, thì bọn họ chống lại kiểu gì đây?
Đối với những tông tộc tổ chức này, lợi ích mới là điều quan trọng nhất.
Trang Hồng Nhạn đau khổ cùng cực, nước mắt giàn giụa, nhưng cô ta chẳng còn cách nào khác. Chuyện đã đến nước này, cô ta không còn bất cứ lựa chọn nào.
“Bố!”.
Trang Hồng Nhạn không kiềm chế được nữa, phủ phục xuống đất, khóc lóc thương tâm.