Đây có lẽ là chuyện đau lòng nhất trên đời, người giết cha ở ngay trước mắt mà cô ta lại chẳng làm gì được.
Không ít người nhà họ Trang hậm hực trong lòng, nghiến răng nghiến lợi.
“Con cũng đừng buồn quá, thực ra mọi chuyện không tệ đến mức đó đâu”, Mã quản gia bước tới, đỡ Trang Hồng Nhạn lên nói.
Trang Hồng Nhạn đẩy ông ta ra, ánh mắt hằm hằm nhìn ông ta.
Hiển nhiên cô ta đã thỏa hiệp, nhưng vẫn ghi hận Mã quản gia.
Mã quản gia không tức giận, chỉ nói: “Nhóc con, thực ra bố con vẫn cứu được”.
Câu nói này khiến Trang Hồng Nhạn như bị dội nước đá, run lên cầm cập.
“Ông Mã, ông… ông nói gì? Bố con… vẫn cứu được sao?”.
“Đúng vậy, cậu ta vẫn cứu được, chỉ xem con có muốn cứu hay không thôi”, Mã quản gia gật đầu đáp.
Trang Hồng Nhạn nghe thấy thế, không nghĩ nhiều đã quỳ phịch xuống đất, vừa khóc vừa nói: “Xin ông Mã hãy ra tay cứu bố con! Nếu ông có thể cứu được bố con, Hồng Nhạn xin làm trâu làm ngựa cho ông!”.
“Mau đứng lên đi”, Mã quản gia vội đỡ Trang Hồng Nhạn lên, nói: “Ông không cứu được bố con, con đừng dập đầu với ông”.
“Gì cơ?”, Trang Hồng Nhạn há miệng, kinh ngạc nói: “Nhưng vừa nãy ông nói có thể cứu được bố con mà”.
“Ông không cứu được, nhưng người khác cứu được”.
“Ai ạ?”.
“Đồ ngốc, cháu không biết thật hay giả vờ không biết vậy? Chẳng phải trước mặt con có một thần y đương thời sao? Đứng trước thần y này, cho dù là người chết, thì cậu ta cũng có thể cứu sống”, Mã quản gia cười nói.
Trang Hồng Nhạn nghe thấy thế thì run lên, lập tức quay sang nhìn Lâm Chính.
Đúng vậy, thần y đương thời chẳng phải chính là người này sao?
Với y thuật của người này, nói không chừng có thể tạo ra kỳ tích.
Tuy đây là lần đầu tiên Trang Hồng Nhạn gặp Lâm Chính, nhưng cô ta cũng nghe được không ít lời đồn về anh.
Hình như người này quả thực có khả năng cải tử hoàn sinh.
Trang Hồng Nhạn cắn răng, quỳ xuống dập đầu với Lâm Chính.
“Thần y Lâm, cầu xin anh hãy cứu bố tôi, nếu anh đồng ý cứu sống bố tôi, tôi… bằng lòng theo anh hầu hạ suốt đời”.
Trang Hồng Nhạn cũng chỉ có thể làm được như vậy.
Người nhà họ Trang đều lặng lẽ nhìn.
Còn Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trang Hồng Nhạn thấy Lâm Chính không có phản ứng, lại càng nóng lòng hơn.
“Thần y Lâm, tôi cầu xin anh, nếu anh vẫn canh cánh trong lòng về nhà họ Trang, thì… xin anh hãy giết Hồng Nhạn đi. Hồng Nhạn xin dùng mạng của mình đổi lấy mạng của bố! Tôi cầu xin anh đấy!”.
Dứt lời, lại không ngừng dập đầu xuống đất.
Cái trán trắng nõn đã đỏ ửng lên.
Không ít người phải động lòng.
Một số người nhà họ Trang cũng đứng ra xin thay Trang Hồng Nhạn.