Hai cô gái sợ đến mức cả người căng cứng, sắc mặt thay đổi.
“Tất cả yên lặng”.
Đúng lúc này, một người đàn ông nhuộm tóc vàng, để trần nửa thân trên đi tới.
Hắn rít một hơi thuốc, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng nói: “Trịnh Bảo Nguyệt! Cô chạy đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cô không có chuyện gì thì đừng đến sao?”.
“Anh Báo, chẳng phải tôi đưa người đến cho anh sao?”, Trịnh Bảo Nguyệt nặn ra một nụ cười, vội đáp.
“Đưa người?”, anh Báo đánh giá Khương Mạn Vân một lượt, lè lưỡi ra: “Không tệ, hàng này rất được”.
“Anh Báo, đây chẳng phải là mấy con bé chúng ta đã bắt trước đó sao? Chẳng phải cô ta đã chạy rồi sao?”, đúng lúc này, một gã có vết sẹo lên tiếng.
“Đúng, cô ta chạy thoát, nhưng lại bị tôi lừa được”, Trịnh Bảo Nguyệt nói.
“Được đấy A Nguyệt, một ngày hoàn thành hai đơn! Lợi hại! Chẳng phải lại có thêm 200 nghìn tệ sao? Một ngày cô kiếm được 400 nghìn tệ thì cũng phải mời khách chứ?”, anh Báo nheo mắt cười nói.
“Mời cơm là cái gì chứ? Chờ lấy được tiền, các anh cứ ăn chơi thoải mái, tôi mời… Nhưng anh Báo, anh mau đổi tiền đi, tôi đang cần tiền gấp”, Trịnh Bảo Nguyệt vội nói, trong lòng vô cùng lo lắng.
“Được, bây giờ tôi sẽ đưa cô ta đến chỗ chị Tri Thù, chị ấy cảm thấy không vấn đề gì thì tiền sẽ nhanh chóng được chuyển vào tài khoản của cô, cô cứ về trước đi”, anh Báo nói, rồi định dẫn Khương Mạn Vân đi.
Trịnh Bảo Nguyệt thấy thế liền vội nói: “Ôi dào anh Báo, anh đừng vội thế chứ, chẳng phải tôi vẫn còn một thỉnh cầu nho nhỏ chưa kịp nói sao?”.
“Thỉnh cầu? Thỉnh cầu gì?”, anh Báo nghi hoặc hỏi.
“Chẳng tôi tôi muốn gặp chị Tri Thù sao? Anh cũng biết đấy, đến bây giờ tôi vẫn chưa được gặp chị Tri Thù lần nào. Lần trước chẳng phải anh đã hứa với tôi, nếu tôi hoàn thành một đơn hàng thì sẽ đưa tôi đi gặp sao? Hôm nay tôi hoàn thành tận hai đơn, anh không dẫn tôi đến làm quen sao?”, Trịnh Bảo Nguyệt nặn ra một nụ cười nói.
Anh Báo nghe thấy thế, tròng mắt đảo một vòng rồi cười khẽ: “Được, nếu cô muốn đi thì chúng ta cùng đi”.
Dứt lời, hắn liền phất tay, dẫn cả đám người rời khỏi phòng. . truyen bac chien
Mấy người đi dọc theo hành lang ở bên cạnh khách sạn, rẽ mấy ngã rẽ, rồi dừng trước một căn phòng cực kỳ âm u ở trong góc.
Anh Báo gõ cửa mấy cái, một người phụ nữ mặc đồ lao công ra mở cửa.
“Sao vậy?”.
“Hàng đến”.
“Ồ? Một lần hai người? Không tệ, không tệ, vào đi”.
Người lao công nghiêng người, đám anh Báo bước vào.
Phát hiện căn phòng nhỏ nhìn như phòng chứa đồ dùng quét dọn này thực ra rất rộng lớn.
Hai người đàn ông đi sau anh Báo lập tức khiêng một chiếc tủ trong phòng đi, sau đó mở một cánh cửa sắt bên dưới chiếc tủ, một cầu thang xuất hiện trước mắt mọi người.
Cầu thang còn rất mới, dường như mới xây chưa lâu.
Sắc mặt Khương Mạn Vân trắng bệch, tim đập như trống, có chút sợ hãi.
Trịnh Bảo Nguyệt cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Hai cô gái đều không muốn xuống.
Nhưng lúc này bọn họ không còn lựa chọn nào khác.