“Sao vậy? Muốn tôi khiêng hai cô xuống sao?”, anh Báo bình thản nói.
“Không… không cần…”
Trịnh Bảo Nguyệt nặn ra một nụ cười, rồi cùng Khương Mạn Vân bước từng bước xuống.
Khi hai cô gái xuống hẳn bên dưới mới phát hiện bên dưới khách sạn này có một căn phòng rất lớn.
Rất nhiều cô gái mặc đồ cổ trang đang cầm những dụng cụ đặc biệt đi qua đi lại, vô cùng vội vàng.
“Những người này làm gì vậy?”.
Trịnh Bảo Nguyệt sửng sốt nhìn những cô gái đang đi qua đi lại này, không nhịn được hỏi.
Nhưng không ai trả lời cô ta.
“A Báo, đến rồi đấy à?”, đúng lúc này, một cô gái già dặn để tóc ngắn, tô son màu tím, bước tới. Cô gái kẹp một điếu thuốc, mu bàn tay có hình xăm một con nhện độc rất dữ tợn.
“Chị Tri Thù, chẳng phải em đưa hàng đến cho chị sao? À, đây chính là Trịnh Bảo Nguyệt, người còn lại là bạn học của cô ta”, A Báo cười nói.
“Vậy sao?”, chị Tri Thù đánh giá hai cô gái, sau đó khẽ gật đầu: “Không tệ, là hạt giống tốt, tôi sẽ nhận!”.
“Cảm ơn chị Tri Thù”, Trịnh Bảo Nguyệt vội nói.
“Cô cảm ơn cái gì chứ? A Báo bán cô mà cô còn cảm ơn tôi sao? Đúng là ngốc nghếch đến mức đáng yêu”, chị Tri Thù cười nói.
“Hả?”, Trịnh Bảo Nguyệt ngây người, sau đó vội nói: “Chị Tri Thù, em… em không bán, chị đừng hiểu lầm…”
“Đồ ngốc, cô vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình à? Từ giây phút cô đặt chân đến chỗ này, thì cô đã không khác gì những cô gái từng bị cô lừa trước kia nữa rồi. Bây giờ cô cũng thuộc về chị Tri Thù”, A Báo cười nói: “Bây giờ, cô là hàng tôi bán cho chị Tri Thù, đã hiểu chưa?”.
“Hả?”.
Trịnh Bảo Nguyệt sợ đến mức hét lên, sau đó vội nói: “Chị Tri Thù, không phải đâu! Em vẫn luôn hợp tác với chị mà! Em… em… em không thể bị chị mua được… Nếu chị làm gì em, thì em còn mang người mới đến cho chị kiểu gì chứ? Chị Tri Thù, chị không thể làm vậy được…”
“Có gì mà không thể chứ? Đồ ngốc, cô không biết khi một người làm đủ lâu, thì rủi ro sẽ cực kỳ lớn sao? Cô đã mang tới cho tôi nhiều cô gái như vậy, e là đã bị người ta để mắt đến rồi. Nếu tôi không sắp xếp cho cô, ngày nào đó cô bị người ta đưa đi điều tra, thì chẳng phải sẽ làm lộ tôi sao? Thế nên tốt nhất là cô hãy biến mất, thì tôi mới được an toàn!”.
Chị Tri Thù mỉm cười, rồi vung tay lên, phía sau lập tức có hai cô gái đi tới, định bắt Trịnh Bảo Nguyệt đi.
“Không! Thả tôi ra! Tôi không đi! Chị Tri Thù, mau thả tôi ra! Tôi muốn về nhà!”.
Trịnh Bảo Nguyệt giãy giụa.
Còn Khương Mạn Vân đã sợ đến mức không dám động đậy.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vang lên phía sau.
“Các cô… là người của Hồng Nhan Cốc chứ gì?”.
Mọi người kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Nhất là chị Tri Thù, cô ta biến sắc, lập tức quát lớn: “Ai?”.
Dứt lời, một người đàn ông chậm rãi bước tới.
“Em gái Tô Tiểu Khuynh của tôi… đang ở đâu?”.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt về phía người đàn ông bất ngờ xuất hiện này.
Khương Mạn Vân và Trịnh Bảo Nguyệt đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn tưởng Lâm Chính không đi theo chứ.