Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Cửa vừa mở, Lâm Chính lập tức xông vào, vừa vào đến nơi anh đã ngây ra.

Chỉ thấy trong phòng có rất nhiều chiếc lồng được làm bằng sắt, trong lồng nhốt những cô gái trẻ trung.

Vẻ mặt bọn họ đầy sợ hãi, ngồi trong lồng khóc nức nở, bên cạnh là những chiếc túi đựng thi thể, không ít túi đã chứa thi thể bên trong.

Điều khiến Lâm Chính kinh hãi nhất là ở giữa có một hồ nước rất lớn.

Nước trong hồ… chính là nước Thoát Thai Hoán Cốt của Hồng Nhan Cốc…

“Các cô đang… tạo ra máu mới cho Hồng Nhan Cốc ở đây sao?”.

Lâm Chính thì thào hỏi.

Chị Tri Thù khẽ biến sắc, không nói gì.

Lâm Chính cũng chẳng buồn truy hỏi, anh không ngừng tìm kiếm trong những chiếc lồng này, cuống cuồng gọi: “Tô Tiểu Khuynh đâu? Tiểu Khuynh ở đâu? Cô ấy ở đâu?”.

“Tôi… tôi cũng không biết”, chị Tri Thù muốn khóc mà không có nước mắt, ánh mắt liếc về phía cửa, định chuồn đi.

Đúng lúc này, một tiếng kêu yếu ớt vang lên.

“Là anh sao Lâm Chính? Có phải là anh đến không? Em ở đây! Em ở đây!”.

Lâm Chính nghe thấy thế thì mừng rỡ, lập tức chạy về phía phát ra tiếng nói.

Anh nhìn thấy Tô Tiểu Khuynh bị nhốt trong một chiếc lồng ở trong góc.

Hai mắt cô ấy sưng vù đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc một trận, đầu tóc hơi rối, quần áo vẫn coi như lành lặn, không bị hành hạ gì. Dù sao ở đây cũng toàn là đệ tử của Hồng Nhan Cốc, tất cả đều là con gái.

“Tiểu Khuynh!”.

Lâm Chính kích động bẻ gãy song sắt, rồi ôm cô gái vào lòng…

Tô Tiểu Khuynh có chút ngạc nhiên: “Anh không phải là Lâm Chính? Anh là… Chủ tịch Lâm?”.

Bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt vấn đề này.

“Em không sao chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“Em… em không sao… Bọn họ bắt em đến đây, rồi nhốt em lại, nhưng hình như bọn họ đang giết người. Em thấy bọn họ ném những cô gái kia vào trong hồ nước, những cô gái kia chết hết rồi… Đáng sợ lắm…”, Tô Tiểu Khuynh run rẩy nói.

“Lũ táng tận lương tâm này!”.

Lâm Chính nghiến răng nghiến lợi.

Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.

Là Khương Mạn Vân.

“Chủ tịch Lâm, cô gái xấu xa kia trốn mất rồi!”.

“Trốn được sao?”.

Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng, tung người đuổi theo, tốc độ nhanh như chớp…

Chị Tri Thù biết chút võ kĩ, nhưng đối với Lâm Chính thì chỉ là muỗi.

Cô ta còn chưa thoát khỏi tầng hầm đã bị Lâm Chính túm được, lôi cổ quay lại.

“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi! Thần y Lâm, chỉ cần anh tha mạng cho tôi, anh bảo tôi làm gì cũng được”, chị Tri Thù quỳ sụp xuống đất, cuống quýt kêu lên.

“Nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi của tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói: “Hồng Nhan Cốc các cô bắt các thiếu nữ, tẩy não thành người của các cô từ lúc nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui