Lâm Chính vội vàng hét lên.
Quách Lệ kinh hãi, vội vàng đạp phanh.
Xe Jeep lập tức dừng lại, tảng đá khổng lồ đường kính đến ba mét lăn xuống phía trước xe, đập vào giữa đường.
Nguy hiểm quá!
Hai người thở phào một hơi.
Quách Lệ lập tức kéo cửa xe ra, xuống xem xét, mặt mày buồn bã.
“Chuyện gì thế này? Trời không mưa, vách núi cũng rất sạch sẽ, tảng đá lớn thế này… ở đâu ra đây?”.
“Đương nhiên là có người đẩy từ trên núi xuống!”, Lâm Chính cũng xuống xe, bình tĩnh nói.
“Cái gì?”.
Quách Lệ sửng sốt, đột nhiên cô ta cảm giác được gì đó, vội vàng nhìn quanh. Lúc này mới phát hiện con đường trước và sau xe xuất hiện rất nhiều bóng người lúc nào không hay.
Những người này ăn mặc kỳ lạ, có người mặc đồ cổ trang, có người mặc Âu phục, trang phục thường ngày, không ai giống ai, nhưng trên tay bọn họ đều cầm đao kiếm.
“Các người là ai? Sơn… Sơn tặc sao?”, Quách Lệ sốt ruột, liên tục quát lên: “Tôi nói cho các người biết, đừng có làm bậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”.
Quách Lệ làm hướng dẫn viên ở đây bao nhiêu năm vẫn chưa từng nghe nói ở đây có sơn tặc, nên ngay cả cô ta cũng hoang mang.
“Các người là ai?”.
Một người đàn ông để tóc dài nhưng gương mặt tái nhợt đi tới trước, nhìn chằm chằm hai người, lạnh lùng hỏi.
Lúc này, khuôn mặt Lâm Chính không phải gương mặt của thần y Lâm, những người này không nhận ra anh.
“Chúng tôi là… là du khách tới đây”, Quách Lệ sững người một lúc, sau đó nói.
Cô ta không dám nói rõ thân phận của Chủ tịch Lâm, cô ta cảm thấy những người này không giống sơn tặc.
“Du khách? Hừ, nơi này có gì đáng để du lịch?”, người đàn ông tóc dài lạnh lùng quát: “Các người đến đây là vì quả Thiên Tinh đúng không?”.
“Đúng thì sao?”.
Lâm Chính không có kiên nhẫn, nhìn người đàn ông tóc dài, bình tĩnh nói: “Tốt nhất anh nên nhường đường để tôi qua mau, nếu không, hậu quả tự chịu!”.
“Khốn nạn, gan lớn thật! Dám nói chuyện với sư huynh tao như vậy!”.
“Mày có biết sư huynh tao là ai không? Khoái Kiếm Sở Giang Long! Có nghe qua chưa? Sư huynh tao muốn giết mày chỉ cần một ý nghĩ!”.
“Thứ không biết điều, mau quỳ xuống!”.
Người xung quanh thi nhau mắng chửi, rút kiếm trừng Lâm Chính.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vô cùng thản nhiên.
“Không quỳ?”.
Người đàn ông tóc dài tên Sở Giang Long nheo mắt lại, rút một thanh kiếm mỏng ở thắt lưng ra, lạnh giọng: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cắt đứt gân hai chân cậu, xem cậu có quỳ hay không!”.
Nói xong, anh ta dương kiếm nhảy lên, chém về phía Lâm Chính.
Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo mà du dương đột nhiên vang vọng khắp lưng núi.