Soạt!
Túi châm được trải ra, gần một nghìn cây châm đập vào mắt mọi người.
“Hi vọng bà đừng hối hận!”.
Anh dứt lời, túi châm chấn động.
Toàn bộ châm bạc bay ra, đâm vào tất cả huyệt vị từ đầu tới chân trên người Lâm Chính.
Khoảnh khắc ấy, khí tức của Lâm Chính biến hóa long trời lở đất.
Cả người giống như được thăng hoa…
“Cái gì?”, Khổ Tình Nữ sửng sốt.
Ba chiêu? Nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.
Song e rằng cả thiên hạ không có mấy ai có thể đỡ được ba chiêu của Khổ Tình Nữ.
Cho nên Lâm Chính phải hết sức cẩn thận, phải dùng hết tất cả bản lĩnh của mình.
Anh thôi thúc Hoàn Vũ Thần Công, phóng ra toàn bộ sức mạnh của Lạc Linh Huyết, phát động tiên thiên cương khu.
Lúc này thực lực của anh đã nâng cao rất nhiều so với trước kia.
“Lạc Linh Huyết? Đó là… sức mạnh của hai mươi giọt Lạc Linh Huyết?”, Khổ Tình Nữ vô cùng ngạc nhiên, khó tin nhìn Lâm Chính.
“Tiền bối, tới đi”, Lâm Chính mở mắt ra, châm nốt kim cuối cùng, bình tĩnh nói.
“Chẳng trách người khác gọi cậu là thần y, bây giờ nhìn vào quả nhiên danh bất hư truyền. Nhóc, có bản lĩnh đấy! Đáng tiếc, ở trước mặt tôi mà chỉ có những thứ này thì còn lâu mới đủ!”, Khổ Tình Nữ có vẻ đã nổi lên hứng thú, dang hai tay ra, mỉm cười nhàn nhạt: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”.
“Tiền bối có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!”, Lâm Chính gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
“Được! Vậy thì cậu hãy cẩn thận!”, Khổ Tình Nữ nói, đột nhiên bước ra, lao về phía Lâm Chính.
Mọi người chỉ nhìn thấy cơ thể vốn già nua của Khổ Tình Nữ đột nhiên đứng thẳng đậy, cuốn theo rất nhiều tàn ảnh ép sát Lâm Chính.
Đồng thời đánh ra một chưởng.
Trong khoảnh khắc, tất cả sức mạnh gió lớn từ bốn phương tám hướng hội tụ đến lòng bàn tay khô gầy.
Một luồng sức mạnh thế như chẻ tre lượn quanh trong đó.
Uy lực lớn đến mức nào!
Một chưởng này đủ để đánh nứt núi Chung Thân!
Mấy người Phong Thanh Vũ nhìn mà tái mặt.
Thời gian tu luyện của Khổ Tình Nữ có lẽ không nhiều hơn bọn họ bao nhiêu, nhưng nhìn công lực của chưởng này, bản thân Khổ Tình Nữ chắc chắn cũng là một vị thiên tài tuyệt thế. Bởi vì đây tuyệt đối không phải sức mạnh của một người bình thường khổ tu mấy chục năm có thể đánh ra.
Chưởng này làm sao đỡ được?
Bọn họ hồi hộp căng thẳng, trong đầu hiện ra một ý nghĩ như vậy.
Đúng là không đỡ được.
Lâm Chính theo bản năng nhấc tay lên đỡ, nhưng tay còn chưa kịp giơ lên, chưởng đã nhanh hơn một bước, đánh mạnh vào ngực anh.
Rầm!