Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Cái gì?”

Lâm Chính bàng hoàng: “Lẽ nào, cốc chủ vẫn chưa chết?”

Đến như vậy rồi mà bà ta còn chưa chết thì đúng là đáng sợ. Nếu vậy thì anh phải nhanh chóng trở về để thông báo cho đám người Mã Hải rời đi.

Với tính cách của bà ta, không tìm được quả Thiên Tinh thì chắc chắn sẽ tới Dương Hoa báo thù. Chắc bà ta còn tầm một tuần nữa. Sau một tuần, bà ta sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Chỉ cần nói họ trốn được một tuần là ổn.

Lâm Chính đứng dậy, ông cụ đỡ anh.

“Người thanh niên, cậu nên nghỉ ngơi thêm đi. Mặc dù thể lực của cậu tốt nhưng lúc này đừng nên cử động. Có gì, đợi ngày mai cậu hồi phục lại rồi tính”.

“Cảm ơn tiền bối. Ông có thể giúp tôi một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Tìm giúp tôi xem điện thoại có còn trên người tôi không”.

“Được”.

Ông cụ lục tìm rồi lắc đầu: “Vỡ rồi, chỉ còn vài cây châm chứ không còn gì”.

“Tiền bối có điện thoại không?”

“Tôi ấy à? Ha ha! Cậu cứ đùa, tôi ở đây mấy chục năm rồi, làm gì có điện thoại được”.

“Vậy sao? Thôi vậy”, Lâm Chính thở dài: “Phiền tiền bối ghim giúp tôi vài cây châm. Ghim vào huyệt Nam Hưng, huyệt Hỏa Mậu và Chương Nguyên. Cảm ơn!”

“Hả?”, ông cụ tỏ vẻ kỳ lạ.

“Đâm vào ba huyệt này, mặc dù có thể giúp cậu hồi phục cơ thể khá nhanh nhưng lại gây tổn thương cho lục phủ ngũ tạng của cậu. Người trẻ, cậu định làm vậy thật sao?”

“Tiền bối cũng hiểu về y đạo à?”, Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc.

“Biết chút ít”, ông cụ mỉm cười.

“Vãn bối có mắt như mù, khiến tiền bối chê cười rồi. Thực tế tôi biết làm vậy sẽ gây ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng nhưng tôi cũng hết cách. Người phụ nữ kia chưa chết, chắc chắn sẽ tiến hành báo thù tôi. Tôi cần phải hồi phục nhanh nhất có thể để chặn bà ta lại”, Lâm Chính bặm môi.

“Nhưng với cơ thể tàn tạ này của cậu sao có thể chống lại được người đó. Nói thực, dù là tôi cũng chưa chắc đã là đối thủ của bà ta. Bà ta quá mạnh”.

“Tôi biết, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác”, Lâm Chính nói.

Ông cụ lắc đầu, không nói gì, chỉ cầm châm lên và ghim vào người Lâm Chính.

Lâm Chính đột nhiên trợn tròn mắt: “Đây là…Truy Long Châm Pháp? Tiền bối, rốt cuộc ông là ai vậy?”

“Ồ! Cậu cũng biết tới Truy Long Châm Pháp à?”, ông cụ cảm thấy bất ngờ, nhìn Lâm Chính.

“Sao có thể không biết được. Đây là châm pháp cổ mà. Nghe nói đã thất truyền rồi. Không còn ai hiểu về châm pháp này nữa”, Lâm Chính nói.

“Vậy sao cậu biết?”

“Tôi cũng không biết”.

“Đã không biết thì sao lại nhận ra đây là Truy Long Châm Pháp?”, ông cụ cười nói.

“Tôi đoán ra theo những gì được miêu tả trong sách thôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui