“Lão tiền bối, đây không phải lỗi của ông, nói đúng hơn đây chỉ là một việc ngoài ý muốn. Tôi nghĩ bà ấy sẽ không trách ông, ông cũng không cần phải cảm thấy khổ sở. Ngược lại, ông nên đi tìm bà ấy, chứ không phải để bà ấy chờ đợi mấy chục năm. Bởi vì bà ấy đã mất đi người thân nhất, ông lại biến mất, chẳng phải khiến bà ấy mất luôn người mình yêu nhất hay sao?”, Lâm Chính nói.
Ông cụ mấp máy môi, sau đó lặng lẽ lắc đầu: “Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, bà ấy đi rồi, tôi không quan tâm bất cứ thứ gì nữa”.
Nói đến đây, ông cụ đột nhiên xoay người, đi lên núi.
“Lão tiền bối, ông đi đâu vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi đi nhặt xác cho bà ấy. Cậu thanh niên, cậu hãy ở đây đợi tôi”.
Ông cụ nói, bước chân hơi loạng choạng, biến mất trong màn đêm.
Mấy tiếng đồng hồ sau mới thấy bóng ông ấy toàn thân dính đầy bùn đất xuất hiện.
Vóc người ông ấy rất gầy yếu, lại ôm chặt thi thể của Khổ Tình Nữ. Đầu bà ta được ông ấy dùng mảnh vải xé từ trên người xuống quấn chặt lại, trông có vẻ “hoàn chỉnh”.
Đợi khi đi đến đây, ông cụ dùng tay không bới đất, an táng Khổ Tình Nữ.
Ông cụ nhìn phần mộ của Khổ Tình Nữ, hồi lâu không lên tiếng, vành mắt tràn ngập nước mắt.
“Lão tiền bối, xin hãy bớt đau buồn”, Lâm Chính nhỏ giọng nói.
“Tôi đã già thế này rồi, đã nghĩ thông suốt từ lâu”.
Ông cụ khản giọng, lại quay người nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêm túc hỏi: “Tôi hỏi cậu, cậu có muốn giết người phụ nữ lúc trước không?”.
“Cái gì?”.
Lâm Chính hơi ngây ra.
“Tôi hỏi, cậu có muốn giết người phụ nữ toàn thân đầy máu trước kia, bảo vệ cho bạn bè người yêu của cậu không?”, ông cụ nghiêm túc nói.
“Đương nhiên là muốn, nhưng đó không phải chuyện dễ dàng”.
“Vậy thì chắc chắn phải giết!”.
Ông cụ đi vào một hang động ở vách núi cạnh bên.
Hang động đó có lẽ là nơi mà ông cụ sống.
Không lâu sau, ông ta lấy một chiếc bọc cũ kỹ mở ra, trong đó có một cuốn sách và hoa được hong khô.
“Cuốn sách này là tất cả những gì tôi học được cả đời này, còn hoa này chính là hoa Bỉ Ngạn!”, ông cụ nói.
Lâm Chính mở to mắt, dừng ánh mắt trên hoa Bỉ Ngạn.
“Dược lực của hoa Bỉ Ngạn có thể nói là điên cuồng. Nếu giải phóng được dược lực của nó và sử dụng thì hoàn toàn có thể nâng cao thực lực gấp mười mấy lần. Nếu cậu có dược lực của hoa Bỉ Ngạn tăng cường, muốn giết người phụ nữ đó không hề khó”, ông cụ nói.
Lâm Chính nghe vậy thì cười chua chát: “Lão tiền bối, tác dụng phụ của hoa Bỉ Ngạn ông đã trải nghiệm qua, ông còn bảo tôi dùng nó? Có khác nào hại tôi…”.
“Cậu yên tâm, tôi đã nghiên cứu hoa Bỉ Ngạn mấy chục năm, đã nắm rõ dược lực của nó, tất cả tôi đều đã ghi chép trong cuốn sách đó, cậu có thể tự giở xem”.
“Thật sao?”, Lâm Chính vội nhận lấy cuốn sách, giở ra xem, quả nhiên trang cuối có tin tức liên quan đến hoa Bỉ Ngạn.
“Cảm ơn tiền bối”, Lâm Chính vội nói.