Lâm Chính hỏi quanh mấy lượt, cuối cùng cũng tìm được người tốt bụng đồng ý cho anh mượn điện thoại.
Anh lập tức gọi cho Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm, tốt quá, cậu không sao! Thật tốt quá! Cậu đang ở đâu?”, đầu kia điện thoại là giọng nói kích động của Mã Hải.
“Tôi vẫn đang ở núi Chung Thân. Bây giờ tôi không còn đồng nào, điện thoại cũng hư, ông phái người đến đón tôi ngay nhé!”, Lâm Chính nói.
“Tôi sẽ sắp xếp xe đi đón cậu ngay!”.
“Được!”.
Nửa tiếng sau, Lâm Chính ngồi trên xe đến Giang Thành, trò chuyện với Mã Hải biết được cốc chủ Hồng Nhan Cốc vẫn chưa đến Giang Thành trả thù Dương Hoa. Lâm Chính thở phào một hơi, nhưng cũng hết sức nghi hoặc.
Anh lập tức gửi tin cho Lâm Nhược Nam ở trong Hồng Nhan Cốc, hỏi tình hình.
Lúc này mới biết, mấy châm mà Lâm Chính đâm lúc ở đỉnh núi Chung Thân khi xưa ma xui quỷ khiến thế nào lại giúp cốc chủ Hồng Nhan Cốc loại bỏ phần lớn sức mạnh trong cơ thể.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc bị thương nặng, nhưng sức mạnh trong cơ thể tiêu hao hơn một nửa, một năm tới bà ta không cần phải lo lắng vì chuyện sức mạnh. Do đó, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã chọn quay về Hồng Nhan Cốc dưỡng thương, đợi vết thương ổn hơn mới từ từ tính sổ với Dương Hoa.
Biết được thông tin này, trong lòng Lâm Chính nặng nề vô cùng.
Cốc chủ Hồng Nhan Cốc có thời gian điều dưỡng, có nghĩa thời gian của anh càng cấp bách.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên anh như nghĩ tới gì đó, lần mò trên người một hồi, cuối cùng tìm được tấm danh thiếp mà Huyết Kiêu đưa cho anh trước kia, lập tức gọi vào số đó.
“Thần y Lâm, không ngờ cậu lại gọi cho tôi trước, đúng là khiến người ta bất ngờ”, tiếng cười của Huyết Kiêu vang lên trong điện thoại.
“Sức khỏe tôi không tốt, e rằng chuyện tôi hứa với ông không thực hiện được”, Lâm Chính nói.
“Không thực hiện được? Vậy là sao? Thần y Lâm, cơ thể cậu sao lại không khỏe rồi? Cậu không phải thần y sao? Có bệnh gì mà cậu không chữa được?”, Huyết Kiêu sốt ruột, vội hỏi.
“Ông chưa nghe câu bác sĩ không thể tự chữa cho mình sao? Bây giờ tình hình của tôi rất tệ, nếu giúp ông đánh bại những người đó, e là không những không giết được bọn họ, bản thân tôi lại bị bọn họ giết chết, vậy không phải là tự tìm chết hay sao?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó… thần y Lâm, sao cậu lại nuốt lời thế chứ? Chẳng lẽ cậu không sợ…”, Huyết Kiêu không nói tiếp, nhưng ý của ông ta đã rất rõ ràng.
“Huyết Kiêu, ông không cần phải lấy chuyện đó ra uy hiếp tôi mãi! Bây giờ tôi sắp chết rồi, còn sợ Hồng Nhan Cốc hay sao?”.
Lâm Chính lạnh giọng đáp, nói xong thì cúp máy.
Nhưng chưa tới mười mấy giây sau, Huyết Kiêu lại gọi tới.
“Thần y Lâm, rốt cuộc phải làm thế nào thì cậu mới xuất chiến thay Huyết Ma Tông bọn tôi?”, Huyết Kiêu nghiêm túc hỏi.
“Tôi cần tìm một nơi cực âm cực tà để dưỡng thương, Huyết Ma Tông các người có thể cung cấp không?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
“Cực âm cực tà?”, Huyết Kiêu sững sờ.
Huyết Kiêu hơi nghi hoặc, Lâm Chính đột nhiên không khỏe, phải chăng là cố ý.
Nhưng ông ta lại không tiện nói rõ, chỉ đành nhắm mắt cho qua, nói: “Chuyện này tôi cần phải đợi câu trả lời từ cấp trên. Huyết Ma Tông chúng tôi đúng là có nơi cực âm cực tà, nhưng nơi như vậy không phải người bình thường có thể vào được. Dù là tôi cũng không có quyền hạn, cho nên cậu có thể vào trong đó dưỡng thương hay không còn phải xem thái độ của cấp trên”.