Lâm Chính nghe thấy thế thì trầm mặc.
Tịch cốc?
Anh biết điều này có nghĩa là gì.
Đây là từ chỉ có trong tiểu thuyết thần tiên.
“Tịch cốc” hay còn gọi là khước cốc, khứ cốc, tuyệt cốc, tuyệt lạp, khứ lạp, hưu lạp, khởi nguồn từ “bất thực ngũ cốc” trong dưỡng sinh của các tiên gia thời xưa, tức là không ăn năm loại ngũ cốc.
Nếu Huyết Hoàng Linh Chi quả thực có công hiệu này, thì người dùng nó… e là sẽ thành thần tiên thật…
Thảo nào lại có nhiều cao thủ tuyệt thế đến tranh cướp như vậy.
Thảo nào Huyết Ma Tông lại mời các cường giả đến trợ giúp.
Đứng trước chí bảo tuyệt thế này, ai mà kìm lòng cho được?
“Đồ đệ ngốc, con bị người ta lợi dụng rồi, mau về đi, đừng bán mạng cho Huyết Ma Tông nữa, nếu không lành ít dữ nhiều đấy”, Phong Thanh Vũ vội khuyên.
“Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác”.
Lâm Chính cười chua chát, rồi tắt điện thoại.
Tuy biết được sự thật từ Phong Thanh Vũ, nhưng Lâm Chính đã không còn đường lui.
Bởi vì anh phải dùng nơi cực âm cực tà của Huyết Ma Tông.
“Kính thưa quý khách, chuyến bay của chúng ta sắp đến nơi, xin quý khách nắm chặt tay vịn, chuẩn bị hạ cánh!”.
Giọng nói dịu dàng của tiếp viên hàng không vang lên.
Mọi người đều mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là một sân bay tư nhân.
Nơi này chính là Huyết Ma Tông!
Mọi người xuống máy bay, liền có hai chiếc xe con Bentley đỗ sát bên.
Sau khi lên xe, chiếc xe liền lái đi.
Nơi này chỗ nào cũng là rừng rậm, xung quanh không có bóng người, chắc hẳn là nơi cực kỳ hẻo lánh.
Trên xe không ai nói gì.
Xe cứ lái như vậy gần nửa tiếng trong rừng mới đến nơi.
Dừng trước một quần thể kiến trúc phong cách cổ trang hoành tráng.
Những kiến trúc này xây dựa vào núi, núi không được coi là cao lắm, nên được xây rất vững chắc, chen chúc dày đặc.
Xe dừng trước một chiếc cổng lớn, biển hiệu trên cổng viết bốn chữ lớn.
“Trường Hà Lạc Nhật?”, Khổng Thích Thiên thấy rất khó hiểu: “Nghĩa là sao?”.
“Cần gì quan tâm, vào đã rồi tính”, Joel ngậm điếu xì gà, nghênh ngang bước vào trong.
“Chắc chắn loại người này sẽ chết đầu tiên”.
Khổng Thích Thiên khẽ hừ một tiếng, có vẻ rất bất mãn với Joel.
Lâm Chính không nói gì, lặng lẽ đi theo.
Nhưng đi được một lát, anh liền ngửi thấy một luồng gió thơm.
Anh ngoảnh sang nhìn, phát hiện Nam Cầm không biết đã đi bên cạnh anh từ lúc nào.