Nếu nói đến xác suất thì một phần vạn cũng không có.
Thảo nào sách sử không có bất cứ ghi chép gì về Huyết Hoàng Linh Chi.
Nhưng chính nhờ khả năng kỳ quái và hiếm có này mới có cơ hội tạo ra linh chi vô thượng.
“Không cần đâu, lát nữa đến đó là sẽ biết thôi”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Đến đó? Không không không, các cậu chưa thể đến đó ngay được, trước khi đi, tôi phải kiểm tra các cậu đã”, Ngũ trưởng lão cười nói.
“Kiểm tra?”.
Mọi người đều rất ngạc nhiên.
“Kiểm tra cái gì?”, Khổng Thích Thiên hỏi.
“Đương nhiên là kiểm tra thực lực của các cậu rồi, lần này Huyết Ma Tông chúng tôi mời các cậu đến là muốn nhờ các cậu giúp đỡ, chứ không phải để các cậu chịu chết. Dù sao các cậu cũng đại diện cho những thế lực lớn mạnh khác nhau, nếu các cậu có mệnh hệ gì ở Huyết Ma Tông, thì chúng tôi cũng khó ăn nói với những thế lực sau lưng các cậu”, Ngũ trưởng lão đáp.
“Nực cười!”.
Joel nghe xomg liền bật cười: “Ông mất niềm tin vào chúng tôi như vậy sao? Chỉ là mấy con chuột có mắt như mù, không cần phiền phức như vậy đâu, đừng làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa”.
Mấy người khác cũng tán đồng.
“Cậu đừng chê phiền phức, các cậu đến Huyết Ma Tông thì đương nhiên chúng tôi phải chịu trách nhiệm. Nếu các cậu không muốn tham gia cuộc kiểm tra này, thì mời về cho”, sắc mặt Ngũ trưởng lão rất nghiêm túc.
Mọi người nghe thấy thế liền thầm nhíu mày.
Bọn họ đều đến vì những lợi ích Huyết Ma Tông đưa ra, nếu không được tham gia, không lấy được thứ mình muốn, thì sao có thể cam lòng bỏ đi chứ?
“Kiểm tra những gì vậy?”, Nam Cầm hỏi.
“Trong sân tập phía sau của Huyết Ma Tông chúng tôi có một bàn cờ cơ quan, bàn cờ này do tổ tiên của Huyết Ma Tông để lại. Chỉ cần các cậu trụ được trong bàn cờ hơn 10 phút thì coi như thông qua”, Ngũ trưởng lão nói.
“Bàn cờ cơ quan?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
“Nếu mọi người đã ăn uống xong xuôi, thì bây giờ tôi có thể đưa đến đó xem sao”, Ngũ trưởng lão đứng lên.
“Thế thì tốt quá!”, Khổng Thích Thiên đáp.
Mọi người rời bàn, đi về phía sân tập phía sau.
Sân tập cực lớn, một bên là lộ thiên, bên còn lại dùng tấm sắt và gỗ đá chồng lên thành một kiến trúc giống như một cái nhà kho, phần đỉnh rất cao, cách mặt đất gần 15m, cửa chính cũng rất rộng rãi, có thể lái vừa một chiếc xe khách đi qua.
Đám Ngũ trưởng lão, Huyết Kiêu dẫn mấy người Lâm Chính đến trước cánh cửa, nhưng không mở cửa ngay.
Mấy chữ màu đỏ như máu trên cánh cửa đập vào mắt mọi người.
“Huyết Ma Kì?”, Khổng Thích Thiên đọc thành tiếng.