“Nhưng…”.
Khổng Thích Thiên vẫn muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Cứ vậy cho đến 21 phút sau, cửa mới chậm rãi mở ra.
Nam Cầm đầy vẻ mệt mỏi bước ra khỏi cửa.
“Cô Nam Cầm!”.
Mọi người chạy tới hỏi han.
Trạng thái của Nam Cầm tốt hơn Khổng Thích Thiên nhiều. Mặc dù trên người cô ta cũng bị thương, nhưng không thê thảm như Khổng Thích Thiên.
“Thế nào? Cô Nam Cầm, trong đó vui không?”, Joel cười hi hi hỏi.
“Rất vui! Nhưng phải chú ý, đừng mải chơi quá!”, Nam Cầm thở ra một hơi, khẽ cười đáp.
“Yên tâm, tôi thì không đâu! Chỉ sợ người nào đó không cẩn thận chết ở trong đó thôi!”.
Joel nheo mắt lại, nhìn về phía Lâm Chính.
“Tiếp theo tới anh hay là tới tôi?”, Lâm Chính không hề tức giận, chỉ hờ hững hỏi.
“Tới tôi đi!”.
Joel khẽ cười, cất bước vào trong.
Lâm Chính nhắm mắt dưỡng thần, ở một bên chờ đợi.
Nhưng biểu hiện của Joel lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Anh ta ở trong đó tròn một tiếng mới ra ngoài!
Thực lực của anh ta… đáng sợ như vậy sao?
Khi Joel đi ra, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Chỉ thấy cả người anh ta dính đầy bùn đất, nhìn có vẻ rất chật vật, nhưng… ngoài chút xây sát ở hai cánh tay thì anh ta không có vết thương nào lớn.
“Cái gì?”.
Những tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên.
“Anh Joel, nhìn anh có vẻ vẫn bình an vô sự, chắc là vẫn có thể chiến tiếp, tại sao lại ra rồi?”, Khổng Thích Thiên vội bước tới hỏi.
Tất cả mọi người đều có chung thắc mắc.
Nhưng sắc mặt Joel vô cùng khó coi, thầm hừ một tiếng, trầm giọng nói: “Không đánh được nữa thì ra chứ sao”.
“Không đánh được nữa?”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều ù ù cạc cạc.
“Sao anh lại nói vậy? Rõ ràng anh vẫn có thể đánh nữa mà”, có người nói.
Joel hừ một tiếng, không nói gì.
Ngũ trưởng lão ở bên này liền lên tiếng giải thích hộ anh ta.
“Bàn cờ Huyết Ma không phải là bàn cờ có thể vượt qua nhờ võ lực, muốn thắng được nó cần phải trí dũng song toàn. Chắc là cậu Joel đã bị nó ép vào đường cùng, nếu cậu ta không đầu hàng thì chắc chắn sẽ bị mất mạng. Vì vậy, tuy cậu ta không bị thương mấy, nhưng cũng không thể đánh tiếp được nữa, nếu không sẽ chết”, Ngũ trưởng lão mỉm cười nói.
“Bị ép vào đường cùng?”.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy không thể tin được.