“Xem ra bàn cờ này quả nhiên không đơn giản”, Khổng Thích Thiên thở dài, ánh mắt đầy khâm phục.
Người có thể thiết kế ra bàn cờ này phải ghê gớm đến mức nào chứ?
“Nhưng cậu Joel có thể trụ được một tiếng, đúng là khiến người ta kinh ngạc! Khâm phục! Khâm phục!”, Ngũ trưởng lão cười nói.
“Hừ, chỉ được một tiếng, nếu không phải tôi lạ lẫm với trong đó thì sao chỉ có một tiếng chứ? Ngũ trưởng lão, hay là ông để tôi vào tiếp nhé? Xem tôi đánh thông quan trong đó luôn!”, Joel nói với vẻ không phục.
“Cậu Joel, không dễ như vậy đâu, cái cậu gặp chỉ là tử cuộc bình thường. Trên thực tế, tử cuộc trong bàn cờ Huyết Ma nhiều không đếm xuể, muốn hiểu rõ bàn cờ Huyết Ma thì phải tích lũy mấy chục năm, cho cậu thử 100 lần nữa vẫn công cốc thôi”, Ngũ trưởng lão lắc đầu đáp.
Joel thầm cắn răng, không nói câu nào.
“Được rồi, tiếp theo đến lượt thần y Lâm!”, Ngũ trưởng lão quay sang nhìn Lâm Chính.
Những người khác cũng quay sang nhìn anh.
“Thần y Lâm, cố lên nhé!”, Nam Cầm cười nói.
“Hừ, loại yếu ớt như cậu ta, e là vào đó không cầm cự nổi 10 phút. Nói không chừng còn chết ở trong đó cũng nên”, Joel khinh bỉ nói.
“Anh Joel, chắc là anh không biết rõ về thần y Lâm rồi, thực lực của thần y Lâm không yếu như anh nghĩ đâu”, Khổng Thích Thiên nói.
“Nếu tôi muốn thì chắc chắn loại người như cậu ta không thể sống đến ngày mai”, Joel lạnh lùng hừ một tiếng.
Lâm Chính chẳng thèm chấp anh ta, tiến thẳng về phía cửa của bàn cờ Huyết Ma.
Ầm ầm…
Cánh cửa chậm rãi mở ra.
Lâm Chính bước vào, cánh cửa lại chậm rãi khép lại.
Trong này chính là bàn cờ Huyết Ma sao?
Lâm Chính lướt mắt nhìn xung quanh.
Bên trong ánh sáng yếu ớt.
Hơi có màu đỏ thẫm, vô cùng trống trải.
Xa xa là một đống tượng điêu khắc rất lớn, cách bày giống như cờ tướng của Trung Quốc.
Mỗi bức tượng đều cao 5m, sinh động như thật.
Có tượng hình vẽ giống như đại thống lĩnh, có tượng hình vẽ giống như binh sĩ, cũng có tượng hình vẽ giống như xe ngựa.
Nhưng chỉ có một nửa.
Nửa còn lại ở dưới chân Lâm Chính. .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Nhưng phía này chỉ có lẻ loi một mình anh.
Ngay phía sau những bức tượng là một cái bục cao rất lớn, trên bục cao có một cái hộp tinh xảo. Cả chiếc hộp đỏ tươi như máu, bên trên còn khảm đá quý, vừa nhìn đã biết thứ bên trong cực kỳ đặc biệt.
“Chắc chắn trong đó là Đế Huyết Huyền Sinh”, Lâm Chính lẩm bẩm, ánh mắt sáng rực.
Anh cất bước đi về phía đó.
Nhưng anh vừa đi được một bước…
Rắc rắc rắc…