Ầm!
Cánh cửa của bàn cờ Huyết Ma mở ra.
Đám người của Huyết Ma Tông như Ngũ trưởng lão, Huyết Kiêu, Huyết Ưng đều xông vào.
“Cấm chế bàn cờ bị chạm vào! Rốt cuộc là ai xông vào bàn cờ?”, Ngũ trưởng lão nghiêm giọng quát lớn.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh.
Joel hoàn hồn, sau đó cười lớn: “Ha ha ha, ừm… Ngũ trưởng lão, tôi đi vệ sinh nhưng đi nhầm chỗ, không ngờ nơi này còn có cửa sau. Tôi tưởng là nhà vệ sinh nên đi vào, xin lỗi, xin lỗi, thực sự rất xin lỗi!”.
“Đi vệ sinh nhưng vào nhầm chỗ? Hơ hơ, có chuyện trùng hợp như vậy sao? Chắc là anh cố ý chứ gì?”, Khổng Thích Thiên lạnh lùng hừ một tiếng: “Chắc không phải anh thấy thời gian thần y Lâm ở trong này sắp vượt mặt mình, trong lòng bất mãn nên lén lút lẻn vào, muốn phá cậu ấy đấy chứ?”.
“Chúa ơi, sao lại có người như anh được nhỉ? Nói hươu nói vượn! Toàn những lời nói hươu nói vượn!”, Joel tỏ vẻ bị oan, la lên oai oái.
Lâm Chính lạnh lùng nhìn Ngũ trưởng lão, nói: “Ngũ trưởng lão, lực lượng canh phòng của Huyết Ma Tông các ông đúng là quá kém. Có người lẻn vào bàn cờ Huyết Ma mà cũng không biết sao?”.
“Thần y Lâm, thực sự rất xin lỗi, việc này là chúng tôi sơ suất!”, Ngũ trưởng lão bất đắc dĩ nói.
Ông ta cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
“Vậy chuyện nảy giải quyết thế nào đây?”.
“Việc này…”, Ngũ trưởng lão không nói gì.
Joel cũng là khách quý, ông ta không thể bắt Joel lại rồi giết được. Thế lực đứng sau anh ta không hề đơn giản, đó là thế lực nước ngoài, vô cùng phức tạp.
“Xử lý thế nào à? Đương nhiên là xóa bỏ rồi! Tôi bất cẩn tiến vào bàn cờ, phá hỏng quy tắc. Nếu quy tắc đã bị phá hỏng thì đương nhiên vụ đánh cược của tôi cũng mất hiệu lực”, Joel vội nói.
“Thần y Lâm hơn anh hẳn 10 phút, hơn nữa nếu không phải anh tự ý xông vào bàn cờ, khiến cơ quan tự bảo vệ của nó khởi động, thì thần y Lâm vẫn có thể cầm cự lâu hơn nữa”, Khổng Thích Thiên lắc đầu đáp.
“Joel, anh đúng là bỉ ổi!”, Nam Cầm che miệng cười.
“Tôi đã nói rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn”, Joel hừ một tiếng, nhìn Khổng Thích Thiên chằm chằm, nói: “Hơn nữa chuyện này không liên quan đến anh, anh lo nghĩ cái quái gì chứ?”.
“Vậy là tôi vẫn thắng”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần đây? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên vụ đánh cược này không tính. Nếu cậu có ý kiến gì thì có thể tìm tôi tính riêng”, Joel lạnh lùng nói.
Nghe thấy thế, không ít người thầm chửi anh ta vô liêm sỉ.
Bây giờ Lâm Chính đang bị thương, sao có thể đấu lại được Joel chứ?
“Joel, anh muốn lật lọng là chuyện của anh, chứ chúng tôi không thể làm chuyện sỉ nhục thanh danh của bản thân và gia tộc như vậy được”.
Nam Cầm mỉm cười, rồi hào phóng lấy đá Huyễn Thái ra, đưa cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận không chút khách sáo.
“Thần y Lâm, thanh bội kiếm này có ý nghĩa không hề tầm thường, hi vọng cậu hãy đối xử tử tế với nó”, Khổng Thích Thiên nói, ánh mắt đầy lưu luyến.
“Nếu anh muốn chuộc lại thanh kiếm này, thì có thể dùng đồ ngang giá đổi với tôi, tôi không giỏi dùng kiếm”, Lâm Chính nói.