“Ha ha ha, thần y Lâm nói đùa rồi, đối với tôi thì thanh kiếm này là vô giá, nhưng trong mắt thần y Lâm thì chắc là kỳ hoa dị thảo mới là vô giá. Được, chờ ngày nào đó tôi có kì hoa dị thảo, sẽ lại tới tìm cậu”, Khổng Thích Thiên cười lớn.
Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận”.
“Ừm, tạm biết nhé anh bạn”, Khổng Thích Thiên nhìn thanh trường kiếm kia, dường như đang hồi tưởng gì đó.
Lâm Chính quay sang nhìn Joel.
“Anh nhất quyết muốn lật lọng đúng không?”.
“Thứ nhất, tôi đã nói rồi, vụ cá cược này không có bất cứ ý nghĩa gì. Thứ hai, cho dù tôi lật lọng thì cậu làm gì được tôi nào?”, Joel nheo mắt, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Không ai có thể nợ tôi, tôi sẽ tìm anh đòi lại thứ tôi xứng đáng được có”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói, rồi xoay người đi ra khỏi bàn cờ.
“Ha ha, được, tôi chờ cậu, thằng oắt con!”, Joel nhếch môi, khinh bỉ nói.
Ngũ trưởng lão không quan tâm lắm.
Huyết Ma Tông sẽ không can dự vào ân oán giữa bọn họ, chỉ cần không ảnh hưởng đến hành động của bọn họ là được.
“Được rồi, các cậu đều thông qua bài kiểm tra, vậy thì tôi có thể yên tâm giao cho các cậu nhiệm vụ lấy Huyết Linh Chi về cho Huyết Ma Tông chúng tôi. Nhưng hôm nay mọi người đều đã mệt, nên mời các cậu đi nghỉ trước. Sáng sớm mai, chúng ta sẽ hành động”, Ngũ trưởng lão mỉm cười, rồi nói với người bên cạnh: “Mau chuẩn bị phòng cho các khách quý”.
“Vâng, trưởng lão”.
“Ngũ trưởng lão, chúng tôi xin phép”.
Mọi người nói đầy khách sáo, rồi lần lượt rời đi.
Ngũ trưởng lão cũng chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng đúng lúc này, Huyết Bá bỗng kêu lên kinh hãi: “Ngũ trưởng lão, mau nhìn kìa!”.
Ngũ trưởng lão hơi nghiêng đầu nhìn sang.
Mọi người cũng nhìn về phía đó, lập tức biến sắc.
Chỉ thấy Huyết Bá đang đứng ngoài bàn cờ, run rẩy chỉ vào quân cờ đối diện.
Đó là quân Tướng!
Nhưng một nửa đầu của quân Tướng… đã nát bét.
“Cái gì?”.
Đầu óc Ngũ trưởng lão lập tức trở nên trống rỗng.
Có người… làm quân Tướng bị thương được sao?”.
Có người… đã chiếu tướng?
“Cái gì? Quân Tướng bị tổn hại? Không thể nào! Ngũ trưởng lão, chắc chắn là ông nhầm rồi!”.
Trong một căn phòng tối tăm, mấy người ngồi trước chiếc bàn dài, vẻ mặt nghiêm túc, trong đó một người đứng dậy, tâm trạng có chút kích động.
“Tôi tận mắt nhìn thấy, sao có thể nhầm được? Nếu Tam trưởng lão không tin, thì bây giờ có thể đến bàn cờ Huyết Ma kiểm tra quân Tướng, xem có đúng là nó bị tổn hại không?”, Ngũ trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng.
Tam trưởng lão á khẩu.
Mấy trưởng lão còn lại đưa mắt nhìn nhau.