Cánh cửa mở toang.
Một cô gái xinh đẹp đang đứng bên ngoài.
Chính là Nam Cầm.
“Hừ, thần y Lâm thính tai thật đấy”, Nam Cầm không chút ngại ngùng, cười đầy thoải mái.
“Có chuyện gì sao?”.
“Đương nhiên, tôi đến tìm anh để khám bệnh”.
“Tôi đã nói rồi, cô không có bệnh”.
“Nhưng tôi cảm thấy cả người bứt rứt không yên, hay là… thần y Lâm kiểm tra giúp tôi nhé?”, Nam Cầm chớp mắt, giọng nói đầy trêu chọc.
“Cô Nam Cầm, hôm nay tôi không tiện, cô cũng thấy đấy, tôi bị thương khắp người ở trong bàn cờ Huyết Ma, hay là để hôm khác đi”.
Lâm Chính bình thản nói, đang định đóng cửa.
“Thần y Lâm, khoan đã”.
Nam Cầm vội vàng lấy tay chặn cửa lại.
“Cô còn muốn làm gì nữa?”.
Lâm Chính có chút cảnh giác.
Nam Cầm muốn làm gì? Tại sao cứ quấn lấy anh không tha?
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói sang sảng truyền tới.
“Sư muội, hóa ra em trốn ở đây, làm anh tìm mãi”.
Tiếng nói vừa dứt.
Vù!
Một tiếng phá không vang lên, sau đó một cái bóng lao về phía này nhanh như chớp.
Lâm Chính hơi biến sắc, lập tức hiểu ra, vội vàng định đóng cửa.
Nhưng Nam Cầm bỗng dùng sức, dựa vào vóc dáng nhỏ bé chui vào trong phòng.
Hỏng rồi!
Lâm Chính không dám chần chừ, lập tức mở cửa định ra ngoài.
Nhưng anh vừa mở cửa, bóng dáng kia đã đứng ngay trước mặt…
Đó là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, hai hốc mắt lõm xuống.
Sắc mặt hắn lạnh tanh, ăn mặc theo phong cách cổ trang, hông đeo ngọc bội, khí tức lạnh lẽo, dáng vẻ người lạ chớ gần, chỉ nhìn một cái đã biết không phải là người dễ chọc vào.
Hắn nhìn chằm chằm Lâm Chính để trần nửa thân trên trước mặt mình, rồi lại nhìn Nam Cầm đã nằm trên giường ở phía sau, lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Sư muội, hóa ra em trốn ở đây để gặp tình nhân?”.
Lâm Chính tối mặt.
Anh đã bắt đầu phát giác ra, Nam Cầm bám lấy mình là vì muốn anh làm bia đỡ đạn. Cô ta biết người đàn ông này sẽ tới tìm cô ta nên đã tìm Lâm Chính, lợi dụng anh để giúp cô ta giải quyết vấn đề. Xem ra thái độ của cô ta trước đó cũng là vì muốn chuyện này diễn ra thuận lợi. Dù Lâm Chính đã vô cùng thận trọng thì vẫn bị lọt hố của Nam Cầm.