Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Tôi không quen sư muội của anh. Chúng tôi trong sạch”, Lâm Chính nói.

“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin lời anh sao?”

“Đương nhiên là không tin. Trên thực tế, đến cả tôi còn không tin”, Lâm Chính lắc đầu.

“Anh biết vậy thì dễ làm việc rồi. Tôi cho anh một đường sống. Anh quỳ xuống, bò qua háng của tôi, sau đó tự chặt tay mình và không bao giờ được xuất hiện trước mặt sư muội của tôi nữa”, người đàn ông nói xong bèn gác một chân lên, chỉ vào háng của mình.

“Sư huynh, anh quá đáng rồi đấy. Tại sao anh lại đối xử với anh ấy như vậy”.

Không đợi Lâm Chính phản ứng, Nam Cầm đã lên tiếng, bước tới bảo vệ anh. Hành động đó đã khiến người đàn ông kia tức giận.

Đúng là chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Lâm Chính vẫn mặt lạnh như băng. Anh ghét nhất là phải làm bia đỡ đạn cho người khác.

“Tôi và sư muội của anh không có gì cả. Cô ta cố tình tìm tôi, mục đích là để khiến anh hiểu lầm. Tôi ở đây trị thương, sư muội của anh đột nhiên tới là vì muốn gây khó dễ cho anh. Nếu anh là người thông minh thì tôi hi vọng anh có thể lập tức đưa sư muội của anh đi. Các người có chuyện gì thì ra ngoài nói. Tôi cần phải nghỉ ngơi”, Lâm Chính mặc quần áo vào, lạnh lùng nói.


“Vậy sao? Có thể anh nói đúng. Sư muội tôi trước giờ luôn ngược đời. Nhưng cách nói chuyện của anh khiến tôi thấy khó chịu. Vì vậy anh vẫn phải bò qua háng của tôi”, người đàn ông nói bằng vẻ vô cảm.

Lâm Chính nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên vẻ giận dữ. Anh không giải thích thêm gì nữa, chỉ nhả ra một từ: “Cút!”

Người đàn ông bốc hỏa: “Tên khốn. Anh muốn chết đúng không!”

Dứt lời, người này chưởng về phía Lâm Chính. Chưởng lực khá mạnh.

“Sư huynh, đừng”, Nam Cầm hét lớn, cô ta không kịp bảo vệ Lâm Chính nữa. Lâm Chính cũng giận nắm, anh tung chưởng đáp lại.

Rầm! Hai chưởng đấm va chạm, sức mạnh bùng nổ. Cả người đàn ông và Lâm Chính vẫn đứng nguyên.

Lúc này Lâm Chính búng tay còn lại.

Vụt! Một cây châm đâm vào cánh tay anh, sức mạnh của Lâm Chính tăng mạnh.


Rầm! Người đàn ông bị đánh bật ra, ngã ra đất.

“Cái gì?”, Nam Cầm chau mày, thất kinh. Sư huynh của cô ta có thực lực thế nào đương nhiên cô ta biết. Vì bản thân cô ta cũng không phải là đối thủ của sư huynh mình. Nếu không thì cô ta đã không lôi Lâm Chính vào. Vậy mà không ngờ, thực lực của thần y Lâm còn vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta nữa.

Lâm Chính không hề khách khí. Anh nhảy tới, rút một thanh kiếm ra chém về phía người đàn ông. Rõ ràng là anh muốn người đàn ông phải chết. Thế nhưng cũng không thể trách anh được. Vì người đàn ông kia ép anh trước.

“Thần y Lâm, từ từ đã”, Nam Cầm tái mặt, vội hô lên.

Nhưng Lâm Chính không có ý định dừng lại, anh cứ thế chém xuống. Nam Cầm không nhịn thêm được nữa, bèn rút ra một thanh kiếm, chĩa về phía anh.

Keng! Tiếng kim loại vang lên. Nam Cầm bật lùi về sau, thanh kiếm trong tay run bắn lên, suýt nữa thì cô ta làm rơi xuống đất.

Sức mạnh đáng sợ quá. Nam Cầm đanh mắt, vội vàng nói: “Thần y Lâm xin hãy dừng tay”.

“Cô nói dừng là tôi phải dừng sao? Chuyện này là do cô gây ra cơ mà”, Lâm Chính hừ giọng. Anh cứ thế chém tiếp người đàn ông.

“Đồ khốn nạn”, người đàn ông gầm lên. Hắn nào cam tâm, chỉ bò tới định giết Lâm Chính.

Thế nhưng thực lực của hắn và Lâm Chính có khoảng cách, hơn nữa Lâm Chính còn đang cầm thanh kiếm Vũ Tôn nên sao hắn có thể đấu lại được.

Hai bên giao đấu. Dù Nam Cầm cố gắng xen vào chặn Lâm Chính lại thì người đàn ông cũng bị thương không ít.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận