Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Ừm”.

Lâm Chính gật đầu: “Ông đã lấy thứ này đổi mạng cho cậu ta thì tôi sẽ tha”.

Nói xong anh phất tay.

Vụt! Mấy cây châm trên người Viên Thâm lập tức bay về. Viên Thâm mềm nhũn, ngã ra đất.

“Viên Thâm, còn không mau quỳ xuống cảm ơn ân đức của thần y Lâm”, Cầm thái tử trầm giọng.

Viên Thâm bặm môi. Hắn tức lắm nhưng chú mình đã nói vậy thì hắn cũng hết cách, đành phải quỳ xuống: “Cảm ơn…thần y Lâm đã không giết”.

“Giải tán đi! Tôi cần nghỉ ngơi”.

Lâm Chính chẳng muốn nói nhiều, chỉ quay người về phòng của mình. Dù phía sau còn vô số cặp mặt với những suy nghĩ khác nhau đang nhìn anh…


Đêm nay có lẽ không được yên bình rồi. Sự có mặt của Cầm thái tử khiến cho cả Huyết Ma Tông chấn động. . Đọc tгu𝙮ện ha𝙮 tại ﹟ TгUm Tгu𝙮𝖾n﹒V𝘕 ﹟

Đây cũng là nhân vật tai to mặt lớn. Tứ trưởng lão và Tam trưởng lão của Huyết Ma Tông tức tốc có mặt tiếp đón Cầm thái tử.

Lâm Chính về phòng của mình tiếp tục trị thương, đồng thời nghiên cứu Huyết Nhân Sâm. Huyết Nhân Sâm và Huyết Linh Chi dù có cùng chữ “Huyết” nhưng mội trường sinh trưởng của hai loại khác nhau.

Huyết Nhân Sâm chỉ có thể sống được ở vùng núi lửa, hơn nữa phải là núi lửa có lịch sử hàng chục nghìn năm.

Ngoài ra cứ cách mười năm phải có người tới tưới máu của Bách Điểu để nuôi dưỡng.

Điều kiện sinh trưởng của Huyết Nhâm Sâm khắc nghiệt hơn của Huyết Linh Chi nhiều. Đương nhiên là hai loại cũng không thể đem ra so sánh với nhau được. Chúng đều là những loại linh dược tuyệt vời.

Lâm Chính lấy Sâm Hoàng kết hợp với Huyết Nhân Sâm ra dùng. Chỉ hai miếng thuốc mà Lâm Chính có cảm giác máu trong người sục sôi, cơ thể ấm lên nhiều và gần như muốn phát nổ.

Đúng là khủng khiếp. Lâm Chính vội vàng ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần. Sau khoảng một tiếng đồng hồ.


Rầm! Cửa phòng đột nhiên bị tông đổ. Ngũ trưởng lão lo lắng lao vào: “Thần y Lâm, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi”.

“Sao thế?”, Lâm Chính mở mắt, chau mày.

“Bên ngoài miếu Lôi Công có vài người. Bọn họ định nhổ Huyết Linh Chi! Mong thần y Lâm mau ra tay ngăn họ lại”, Ngũ trưởng lão vội vàng kêu lên.

“Cái gì?”

Lâm Chính đứng bật dậy: “Bọn họ ra tay khi nào vậy?”

“Vừa xong! Người canh chừng của chúng ta thông báo. Tôi đã cử Khổng Thích Thiên, Joel, Nam Cầm đi rồi. Huyết Tông Môn cũng sẽ cử đội quân tinh nhuệ nhất đi cứu viện. Thần y Lâm, mong cậu chuẩn bị ngay, nếu mà chậm trễ thì Huyết Linh Chi sẽ bị bọn họ lấy đi mất”, Ngũ trưởng lão cuống cả lên.

“Không cần lo lắng. Việc lấy được Huyết Linh Chi vô cùng phức tạp. Nếu không cẩn thận, cây thuốc mà bị chết. Giờ chúng ta tới đó vẫn còn kịp”, Lâm Chính vừa nói vừa mặc đồ và chạy ra ngoài.

Ngũ trưởng lão cũng vội vàng đi theo. Hai người rời khỏi Huyết Ma Tông, tới miếu Lôi Công ở gần đó.

Giờ mới là 5 giờ sáng. Trời vẫn còn tờ mờ chưa tỏ, cây cỏ bên đường ướt đẫm sương đêm. Lâm Chính nhìn chăm chăm phía trước. Trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Hai người nhanh chóng có mặt ở miếu Lôi Công. Lúc này, ở đây im lặng tới mức ghê người. Không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Duy nhất có thể nhìn thấy vùng đất màu đỏ trước miếu. Ở đó là một cây Huyết Linh Chi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận