Chốc lát sau, đầu anh ta chậm rãi rơi từ trên cổ xuống, chết thảm ngay lập tức.
“Hả?”.
Nam Cầm sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Huyết Kiêu cũng liên tục lùi về sau, vẻ mặt ngạc nhiên.
Thái độ của Lâm Chính đã rất rõ ràng.
Anh không chấp nhận bất cứ sự hòa giải nào, cũng không chịu thua bất cứ sự uy hiếp nào!
Thần y Lâm đã khống chế tình hình!
Tuy nhiên, khi Lâm Chính chuẩn bị tiếp tục tính sổ những người khác, đột nhiên có bảy bóng người bao vây anh.
“Nhóc, cậu muốn tính sổ mấy người này thì cậu cứ từ từ tính, nhưng cậu phải giao Huyết Hoàng Linh Chi cho chúng tôi! Chúng tôi lấy linh chi sẽ đi ngay, nơi này không còn liên quan đén chúng tôi nữa, rõ chưa?”, ông lão để râu dài lên tiếng.
Bảy người đều không nhỏ tuổi, do ông lão đó dẫn đầu.
Trong lúc nói, tay bọn họ đã sờ lên đao.
Chỉ cần Lâm Chính dám nói một chữ không, lưỡi đao của bọn họ sẽ chém lên người Lâm Chính.
Lúc đó, Huyết Nhân Sâm chắc chắn không thể bảo vệ được Lâm Chính, anh sẽ bị chém thành từng mảnh nhỏ.
Lâm Chính nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh.
Đúng lúc này, một giọng nói dõng dạc từ xa vọng lại.
“Đồ vật của Huyết Ma Tông tôi không ai có thể mang đi!”.
Dứt lời, một luồng áp lực cực lớn bỗng lan tới từ phía xa.
Trong nháy mắt, mỗi một người ở đây đều cảm thấy sợ hãi, cảm giác có một sức ép cực lớn.
“Tông chủ!”.
Đại trưởng lão kinh ngạc kêu lên.
Mọi người biến sắc.
Tông chủ Huyết Ma Tông… đến rồi?
Vù!
Một trận gió lớn thổi qua.
Trong gió xen lẫn một mùi máu tanh nồng nặc.
Sau đó, một bóng người màu đỏ máu giống như mũi tên bay tới phía này, dừng ở trước mặt người của Huyết Ma Tông.
Đứng vững.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Đó là một người mặc áo bào màu đỏ máu, đằng sau lưng khoác một chiếc áo choàng dài cũng màu đỏ máu.
Người đó da dẻ tái nhợt, đầu trọc lóc không có tóc, thậm chí ngay cả lông mày cũng không có, đôi mắt lại là màu đỏ sẫm. Vóc người hơi gầy, xương gò má nhô cao, dáng vẻ có phần giống với ma cà rồng trên tivi.
“Bái kiến tông chủ!”.
Người của Huyết Ma Tông đồng loạt quỳ xuống, vừa thành khẩn vừa kích động hô lên.