“Thần y Lâm chạy đâu rồi? Tại sao lại không thấy người đâu”.
“Lẽ nào cậu ta không chạy hướng này?”
“Hừ, cậu ta không chạy hướng này thì còn chạy được hướng nào?”
“Lẽ nào chạy lên ‘thiên lộ’ rồi?
“‘Thiên lộ’? Con đường đó gần vách núi? Sao có thể? Mà đó đâu gọi là đường, vì tất cả những ai đi hướng đó đều rơi xuống dưới và mất mạng mà. Hơn nữa thần y Lâm chỉ còn một cánh tay, sao có thể đi được?”
Cả đám bật cười. Thế nhưng một lúc sau, đại trưởng lão cũng có mặt. Nhìn thấy các vị trượng lão, những cao thủ của Huyết Ma Tông bèn im bặt.
“Người đâu?”, đại trưởng lão hỏi.
“Vẫn chưa thấy đâu…”
“Một con người chứ có phải con kiến đâu mà không thấy?”
“Lẽ nào…cậu ta…đi theo con đường đó thật?”, đám đông tái mặt.
“Mau, mau tới ‘thiên lộ’ xem sao?”, đại trưởng lão gầm lên.
Người của Huyết Ma Tông lập tức lao ra từ cửa bên phải của tông môn. Đi tầm bảy, tám phút thì họ tới con đường bên vách núi và nhìn thấy một bóng hình đang từ từ di chuyển.
Đó chính là Lâm Chính. Mặc dù mất đi một cánh tay nhưng anh dùng tay còn lại và miệng đề di chuyển.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tất cả đều trố tròn mắt. Lâm Chính vẫn kiên trì, dù miệng anh tứa máu, anh vẫn cố gắng tới cùng.
“Thần y Lâm…đúng là thần à”, có người lầm bầm. Ý chí này không phải người thường có thể sở hữu được.
“Chỉ đáng tiếc, người như vậy lại đối đầu với Huyết Ma Tông chúng ta. Nếu như cậu ta chịu thần phục thì sẽ có tiền đồ vô lượng đấy”, lại có người lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.
Lâm Chính nhanh chóng di chuyển tới điểm cụt. Anh nằm sạp ra, thở hổn hển.
Đại trưởng lão thấy vậy bèn cười lạnh: “Thần y Lâm, cậu bò tới đó thì sao nào? Bên đó chẳng phải cũng là địa bàn của Huyết Ma Tôn sao? Chúng tôi có thể đi vòng qua đó để bắt cậu. Cần vài phút là cùng. Cậu không thể chạy thoát được đâu”.
“Vậy à?”
Lâm Chính từ từ đứng dậy: “Ông thật sự cho rằng tôi không biết gì về Huyết Ma Tông sao?”
Đại trưởng lão giật mình: “Ý…cậu là gì?”
Lâm Chính không nói gì, chỉ quay đầu lao tới cánh cửa bằng đá bên phải ở ngõ cụt.
“Không hay rồi”
“Lẽ nào…”
Đại trưởng lão cảm thấy da đầu tê dại, ông ta hét lên: “Đứng lại, cậu không được tới gần đó”.
Thế nhưng…đã không kịp nữa rồi. Lâm Chính lao vào cánh cửa và biến mất.
“Mau, mau đi thông báo cho tông chủ. Lâm Chính xông vào cấm địa rồi”, đại trưởng lão hét lớn.
Tất cả các cao thủ đều nín thở.Ai cũng biết bên trong cấm địa có thứ gì…
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Ngay sau đó một bóng hình bay ra, tông vào trong miếu Lôi Công.
Miếu Lôi Công vốn đã cũ kỹ thì giờ lại càng giống một đống đổ nát.
Phụt! Người này chật vật bò dậy, còn chưa kịp đứng vững đã lại nôn ra máu, suýt ngất. Hai người còn lại thấy vậy bèn tái mặt.