Bảy cao thủ này căn bản không phải là đối thủ của tông chủ. Đã có bốn người chết. Ba người còn lại cũng trầy da tróc vẩy, khó mà cầm cự lâu hơn được.
Dù tông chủ đang bị thương nặng thì cũng không thể làm ảnh hưởng tới việc ông ta giết bảy người này.
“Mau…đi…”, ông cụ đứng cạnh đống đổ nát lau máu nơi khóe miệng, khẽ hô.
“Đại ca…”, hai người kia kêu lên.
“Đừng nghĩ nhiều nữa. Đi đi!”, ông ta gầm lên, rồi lao về phía tông chủ.
“Tôi sẽ liều mạng với ông!”, ông cụ phóng ra toàn bộ sức mạnh lao tới phía trước.
“Hừ! Đúng là đồ không biết điều!”, tông chủ tỏ vẻ khinh thường, ông ta xoay tay trong không gian.Một luồng khí tức màu đỏ máu ập tới, trùm lấy người đàn ông kia.
Người đàn ông trợn tròn mắt, há hốc miệng, cố gắng giãy giụa. Nhưng…đã quá muộn. Tông chủ siết mạnh tay.
Luồng khí tức bóp nát người đàn ông. Sau khi luồng khí tức tản ra, cơ thể người đàn ông rơi xuống thành nhiều mảnh.
“Đại ca”, hai người còn lại sợ hết hồn. Đầu óc trống rỗng.
“Đi thôi”, trong đó có một người bặm môi, quay đầu bỏ chạy. Người còn lại cũng vội vàng bỏ chạy theo.
“Các người chạy nổi không? Còn không mau đầu hàng! Tôi sẽ cho các người một cái chết nhanh gọn lẹ”, tông chủ hừ giọng.
Đúng lúc này, có người kêu lên: “Tông chủ! Không hay rồi tông chủ!”
Tông chủ tái mặt, vội vàng quay qua nhìn. Đó là Đại trưởng lão. Ông ta thở hổn hển, vội quỳ xuống với khuôn mặt trắng bệch: “Tông chủ, thần y Lâm quá giảo hoạt. Cậu ta từ ‘thiên lộ’ chạy vào trong cấm địa rồi”.
“Ông nói cái gì? Cậu ta đi đâu?”, tông chủ trầm giọng.
“Cấm địa! Cậu ta vào cấm địa rồi”, đại trưởng lão run rẩy nói.
Tông chủ đưa tay ra siết cổ ông ta và nhấc lên. Đại trưởng lão cảm thấy khó thở. Cả người ông ta lơ lửng trong không trung. Ông ta cố gắng lên tiếng: “Tông chủ, xin…tha mạng…tông chủ…”
Bụp. Tông chủ buông tay ra. Đại trưởng lão ngã ra đất, ôm cổ thở hổn hển.
“Đúng là một lũ vô dụng. Các người cứ chờ đấy, đợi tôi xử xong thần y Lâm thì sẽ từ từ tính sổ với các người”.
Tông chủ thản nhiên nói: “Đi! Tới cấm địa!”
“Vâng!”, đại trưởng lão chật vật bò dậy, lập tức đi theo tông chủ.
Huyết Ma Tông có hai cấm địa lớn. Cấm địa thứ nhất cũng là nơi có mộ của tông chủ các đời. Không ai được tự ý bước vào, nếu không sẽ bị giáng tội chết.
Cấm địa thứ hai chính là nơi giam giữ một kẻ địch khủng khiếp của Huyết Ma Tông. Nghe nói đó là kẻ địch của tông chủ trước, bị tông chủ dùng quỷ kế bắt giữ, áp tải tới đây. Tông chủ trước định hỏi tâm pháp võ công tuyệt thế mà người này tu luyện được, bởi vì nghe đâu công pháp này có thể giúp cho Huyết Ma Chú mà tông chủ học được mạnh hơn.
Ví dụ như lúc này tông chủ đã luyện được Huyết Ma Chú tới mức cao nhất. Theo lý mà nói, sẽ không thể tiến bộ nữa. Nhưng trước giờ trong Huyết Ma Tông vẫn luôn có một tin đồn rằng trên thực tế Huyết Ma Chú vẫn còn một cảnh giới cao hơn nữa. Mà cảnh giới này cần phải có một phương thức đặc biệt mới bước vào được.
Mà người bị nhốt trong cấm địa này thì lại biết về phương pháp đó. Chính vì vậy mà người bị nhốt này vẫn sống tới bây giờ, chưa bị giết chết.
Cho nên ngay cả tông chủ hiện tại cũng muốn biết được phương thức tu luyện của người này. Tuy nhiên ông ta không chịu nói. Dù dùng cách gì hành hạ thì cũng không mở miệng.