“Tông chủ, Học viện Huyền Y Phái là một tổ chức y học do thần y Lâm dốc hết tâm huyết thành lập nên. Tôi nghĩ trong đó chắc chắn có không ít tâm đắc y thuật và dược liệu quý giá của thần y Lâm. Nếu chúng ta nắm được Học viện Huyền Y Phái trong tay, để người của Học viện Huyền Y Phái trợ giúp tông chủ tu luyện, với cách luyện công của y võ, chẳng phải thực lực của tông chủ sẽ tiến triển thần tốc hay sao?”, Đại trưởng lão cười nói.
Ông ta vừa nói xong, trong mắt tông chủ Huyết Ma Tông lóe lên tia sáng kỳ lạ, trầm ngâm trong chốc lát, gật đầu nói: “Được! Ông mau phái người đi một chuyến, gặp người của Học viện Huyền Y Phái, nói thần y Lâm đã chết trong tay tôi, bảo bọn họ quy thuận Huyết Ma Tông! Ai không tuân, giết không cần bàn!”.
“Vâng! Tông chủ!”.
“Bỏ đi, ông hãy đích thân đi một chuyến. Lần này đừng để tôi thất vọng nữa, nếu không, ông cũng vào cấm địa thiêu đi”, tông chủ Huyết Ma Tông hạ giọng nói.
Đại trưởng lão rùng mình, vội quỳ xuống dập đầu: “Tông chủ yên tâm, Huyết Ngân chắc chắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào, dù cho máu chảy đầu rơi!”.
“Đi đi!”.
“Tuân lệnh!”.
Huyết Ma Tông không hề giấu giếm.
Bọn họ nhanh chóng loan tin thần y Lâm bị thiêu chết ở Huyết Ma Tông ra ngoài.
Nhất thời, giới võ đạo xôn xao, các thế tộc lớn trong cả nước cũng chấn động.
Mã Hải lập tức nhận được tin, cả người sững sờ.
“Chủ tịch Lâm bị thiêu chết? Sao có thể chứ?”.
Trong phòng làm việc, Mã Hải đứng phắt dậy, mở to hai mắt nhìn Từ Thiên sắc mặt tái mét đang đứng trước mặt mình.
“Giám đốc Mã, tôi cũng không muốn tin, nhưng chuyện này do Huyết Ma Tông tung ra, không ai biết thật giả thế nào. Với lại, chẳng phải thời gian này Chủ tịch Lâm đến Huyết Ma Tông sao?”, Từ Thiên có chút hoảng hốt.
Mã Hải suy nghĩ một lát rồi sẵng giọng: “Mau, lập tức thu xếp xe đưa đám Tô Nhu, Lạc Thiên đến sân bay! Ông cùng tôi đến học viện Huyền Y Phái!”.
“Giám đốc Mã, ông làm sao vậy? Người của Hồng Nhan Cốc còn chưa đến mà!”, Từ Thiên khó hiểu hỏi.
“Đừng nhiều lời, làm mau lên!”, Mã Hải quát lớn.
Từ Thiên rất không vui, ngặt nỗi địa vị và thực lực thực tế của Mã Hải đều cao hơn ông ta, nên ông ta chỉ đành gọi điện thoại sắp xếp.
Mã Hải mặc áo khoác ngoài, rồi vội vàng cùng Từ Thiên đến học viện Huyền Y Phái.
Một chiếc Bentley cũng đón mấy người có mối quan hệ thân thiết với Lâm Chính như Tô Nhu, Lạc Thiên, lái về phía sân bay.
Đây là việc mà Mã Hải và Lâm Chính đã bàn trước với nhau, một khi có biến, phải đưa ngay bọn họ đi, vì sợ người của Hồng Nhan Cốc sẽ ra tay với bọn họ.
Lâm Chính cũng đã nghĩ xong lý do, đó là dùng danh nghĩa của Chủ tịch Lâm mời bọn họ đến một hòn đảo du lịch.
Tuy chuyến đi vội vã, nhưng dù sao cũng là Chủ tịch Lâm, nên ít nhiều mọi người đều nể mặt.
Nhưng Mã Hải còn chưa đến học viện Huyền Y Phái đã nhận được một cuộc điện thoại.
“Là tài xế A Hồng”, Từ Thiên nhìn điện thoại, vội vàng ấn nút nghe.
Một lát sau, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi.
“Sao vậy?”, Mã Hải hỏi.