“Xảy ra chuyện rồi”, Từ Thiên nhỏ giọng nói: “Có người chặn đường ở sân bay, không cho lên máy bay”.
“Cái gì?”, Mã Hải ngạc nhiên.
“Bây giờ không biết rõ là người của thế lực nào, cũng may Cung Hỉ Vân đã sắp xếp người bảo vệ đám Tô Nhu từ trước. Người của chúng ta chống lại bọn họ, nhưng rất yếu thế. Đối phương đều là những người biết võ, hiện giờ đám Tô Nhu đã được đưa tới địa điểm an toàn tiếp theo”, Từ Thiên nói.
Mã Hải nghe thấy thế, có chút tức giận: “Tôi nói này Từ Thiên, chẳng phải ông được gọi là vua thế giới ngầm ở Giang Thành sao? Tại sao người ta giăng dây cảnh giới ở ngay cổng nhà chúng ta mà ông không biết thế?”.
“Giám đốc Mã, ông nói vậy là không đúng rồi! Tôi quản lý vùng xám chứ không quản lý giới võ thuật. Tôi cũng không biết khinh công, leo tường trèo mái, thủy thượng phiêu, đàn em của tôi dù lợi hại đến đâu cũng không thể đối phó với những tông sư võ đạo kia được. Đây là chuyện do đám Kỳ Lân Môn quản, ông không thể đổ lên đầu tôi được”, Từ Thiên vội giải thích.
“Vậy người của Kỳ Lân Môn đâu?”.
“Hầu hết đều được sắp xếp tới Hồng Nhan Cốc rồi, chỉ còn một phần nhỏ ở lại Giang Thành, nhưng bản thân bọn họ cũng thiếu người”.
“Đảo Vong Ưu thì lại được cài ở Yên Kinh… Đúng là khó xử lý!”.
Mã Hải hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Dù thế nào thì cũng cứ đưa cô Tô Nhu đến nơi an toàn trước đã. Chúng ta mau đến học viện Huyền Y Phái xem thế nào”.
“Được”.
Chiếc xe tăng tốc, phóng như bay về phía trước.
Khi bọn họ đến học viện Huyền Y Phái, cả đám Tần Bách Tùng, Long Thủ, Hùng Trưởng Bạch đều chạy ra ngoài.
“Mau thu dọn đồ, chỉnh lý các tư liệu quan trọng, rồi đi theo tôi”, Mã Hải kêu lên.
“Giám đốc Mã, ông làm gì vậy?”, đám Tần Bách Tùng đều không hiểu gì.
“Không còn thời gian giải thích nữa rồi, mau lên!”, Mã Hải quát.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ đành làm theo lời ông ta.
Nhưng đúng lúc người của học viện Huyền Y Phái đang vội vàng thu dọn, thì có mấy chiếc Rolls-Royce húc bay cánh cửa sắt, lái vào trong.
Tượng người màu vàng ở đầu mỗi chiếc xe đều được sơn màu đỏ như máu.
Bọn họ nghênh ngang đỗ xe trước tòa nhà chính của học viện, sau đó tất cả đều xuống xe.
Bọn họ có cả nam lẫn nữ, tất cả đều mặc trường bào đỏ như máu, dẫn đầu là một ông lão lưng còng.
Tuy ông lão gầy gò, đã rất nhiều tuổi, nhưng giọng nói vẫn còn sang sảng.
Chỉ thấy ông ta lớn tiếng quát: “Người của học viện Huyền Y Phái nghe đây, tôi là Đại trưởng lão Huyết Ngân của Huyết Ma Tông, lần này nghe lệnh của tông chủ, đến đây mời các ông đến Huyết Ma Tông phục vụ cho tông chủ. Mong các ông có thể thức thời, ngoan ngoãn nghe lời, đừng phản kháng lại, nếu không các ông sẽ có kết cục như Chủ tịch Lâm thôi”.
Nghe xong, tất cả mọi người đều hiểu tại sao Mã Hải lại làm vậy.
Hóa ra ông ta đoán được người của Huyết Ma Tông sẽ đến học viện Huyền Y Phái.
Không ít người tái mặt đi, không biết nên làm thế nào.
Đại trưởng lão thấy không ai nói gì, liền nhìn xung quanh rồi quát: “Ai là người phụ trách ở đây? Đứng ra đi!”.
Vẫn không ai trả lời.
Đại trưởng lão thấy thế thì nhếch môi.