Người của Huyết Ma Tông sững sờ.
Người của Học viện Huyền Y Phái cũng sửng sốt.
“Mau thả người!”.
Lúc này, không rõ là ai hét lên.
Tất cả mọi người đồng loạt giơ cao tay, hô lớn: “Thả người! Thả người! Thả người!”.
Tiếng hô như sấm, đinh tai nhức óc.
Đám người Huyết Ma Tông cảm thấy áp lực gia tăng.
“Trưởng lão!”.
Bọn họ quay sang nhìn Đại trưởng lão, ánh mắt ai nấy đều lộ vẻ hung dữ.
Đại trưởng lão lạnh lùng hừ một tiếng: “Một đám không biết điều, dám can thiệp vào chuyện của Huyết Ma Tông? Nếu đã như vậy thì đừng khách sáo với bọn họ nữa! Ra tay! Để bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta!”.
“Tuân lệnh!”.
Đệ tử Huyết Ma Tông hô lớn, chuẩn bị ra tay.
Toàn một đám người thường, bọn họ lại không đối phó được sao?
Đúng lúc đó…
Ting ting ting!
Két…
Xe và người chạy tới Học viện Huyền Y Phái càng lúc càng nhiều.
Cả học viện đã có đến mấy nghìn người, lấp đầy cả sân tập của học viện.
Những đệ tử chuẩn bị ra tay đều dừng lại, mắt mở to nhìn xung quanh.
Bọn họ không dám hành động tùy tiện.
Bởi vì bọn họ phải xác định một chuyện.
“Trưởng lão… chúng ta phải… giết sạch những người ở đây sao?”.
Tàn sát mấy nghìn người?
Sao bọn họ dám?
Giết một hai người thì đám đệ tử này sẽ không quan tâm, dù sao trên tay bọn họ cũng đã dính máu, nếu không Đại trưởng lão cũng đã không đưa bọn họ đến đây.
Nhưng mấy nghìn người thì lại khác.
Hơn nữa, ngoài cửa lớn vẫn không ngừng có người chạy vào.
Tính như vậy, ít nhất cũng đã hơn vạn người…
Giết hết sao?
Tính chất của nó sẽ đáng sợ đến thế nào?
Hậu quả của việc này không phải những đệ tử như bọn họ có thể gánh chịu!
Hơn nữa, áp lực tâm lý cũng không cho phép bọn họ chịu được chuyện thế này…
“Trưởng lão, hình như càng lúc càng có nhiều người, phải làm sao đây? Dù chúng ta có giết thì trong thời gian ngắn cũng không giết hết”.
Một đệ tử run rẩy lên tiếng.
Vẻ mặt Đại trưởng lão âm trầm.
Cuối cùng ông ta cũng nhận thức được tình hình không ổn.