“Thần y Lâm, Huyết Ma Tông chúng tôi có thể nhốt cậu nướng cậu một lần, thì cũng có thể nướng cậu lần thứ hai. Lần trước là vì Huyết Kiêu phản bội mới để cậu thoát được, tôi nghĩ chắc chắn lần này cậu mọc cánh cũng khó thoát”, một trưởng lão mỉm cười nói: “Hãy nhìn dưới chân cậu đi”.
Lâm Chính hơi cúi xuống.
Phát hiện dưới chân anh có một trận ấn rất lớn.
Trận ấn này được bôi máu tươi, nhìn giống như một loại tà trận nào đó, nhưng Lâm Chính nhìn ra được bên dưới trận ấn này là một lớp cơ quan.
Lâm Chính đã giẫm vào cạm bẫy cơ quan của bọn họ, như chim trong lồng, mặc người giết thịt.
Chỉ có điều, vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh.
“Với tư cách là một bác sĩ thì tôi sẽ khuyên các ông, nhưng tôi chỉ khuyên một lần, muốn sống thì hãy rời khỏi đây ngay!”.
“Thần y Lâm, tông chủ của chúng tôi cũng bảo chúng tôi khuyên cậu, nếu muốn sống thì hãy quỳ xuống thần phục đi”, trưởng lão kia vẫn phớt lờ lời của Lâm Chính.
Những người còn lại cũng cười lớn.
“Trên đời này còn người ngu ngốc như vậy sao?”.
“Hôm qua khó khăn lắm mới thoát được, kết quả hôm nay lại tới đâm đầu vào chỗ chết, đúng là nực cười”.
“Đáng thương không khác gì thằng hề”.
“Đúng vậy”.
Các đệ tử của Huyết Ma Tông cười nói hô hố, ánh mắt lộ vẻ chế giễu. Trong mắt bọn họ thì Lâm Chính chẳng khác nào trò cười.
Lâm Chính không nhiều lời nữa, cất bước tiến về phía trước.
Nhưng khoảnh khắc anh vừa nhấc chân lên…
Ầm!
Mặt đất dưới chân anh phát nổ.
Một luồng sương máu đáng sợ bao trùm lấy Lâm Chính.
Sương máu có tính ăn mòn rất kinh khủng, có thể hòa tan sắt thép, làm rữa nát mọi thứ.
Thấy Lâm Chính bị sương máu nuốt chửng, các đệ tử Huyết Ma Tông ở bên ngoài đều cất tiếng cười sằng sặc.
Nhưng ngay sau đó.
Vèo!
Một bóng dáng lao ra khỏi đám sương máu, xuyên qua những đệ tử và trưởng lão này như một cơn gió.
Chỉ trong phút chốc.
Tất cả đều bất động…
Sau đó, cổ bọn họ đều xuất hiện một lỗ máu cực nhỏ.
Chỉ nhỏ bằng đầu kim, thậm chí còn không rỉ máu.
Nhưng nó lại lấy được mạng của bọn họ.
Phịch!
Cả đám người lập tức mất mạng.
Lâm Chính cất bước đi vào cổng Huyết Ma Tông.