“Thần y Lâm đừng hiểu lầm. Huyết Kiêu dù có gan cũng không dám đối đầu với thần y Lâm, chỉ là tôi nghĩ…muốn phục vụ cậu”.
“Phục vụ tôi?”
“Thần y Lâm, cậu giết chết những người này sẽ chẳng có ích gì cho cậu, ngoài việc có thể xả giận. Nhưng nếu cậu bắt cả Huyết Ma Tông phục vụ cậu thì sẽ mang lại nhiều lợi ích cho cậu lắm”, Huyết Kiêu cười nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì bừng tỉnh: “Tôi biết rồi. Ông muốn làm người đại diện, quản lý những người này thay tôi đúng không?”
“Thần y Lâm đúng là anh minh. Chút suy nghĩ đó của tôi không biết có thể khiến cậu hài lòng được không”.
“Suy nghĩ không tệ, chỉ đáng tiếc tôi lại nghi ngờ về con người của ông”, Lâm Chính lắc đầu.
“Huyết Kiêu nguyện dùng độc dược của cậu để chứng tỏ lòng trung thành của mình. Tôi thấy như vậy thì cậu sẽ tin tôi đúng không?”, Huyết Kiêu cười nói.
“Ồ!”, Lâm Chính cảm thấy khá ngạc nhiên.
“Ông lại có suy nghĩ như vậy cơ à. Đến mạng cũng không còn thuộc về mình nữa. Như vậy có đáng không…”
“Có gì mà không đáng. Mặc dù mạng sống giao cho cậu nhưng tôi có được cả Huyết Ma Tông. Đối với nhiều người thì có khi dùng mạng cũng chưa chắc đổi lại được”, Huyết Kiêu cúi đầu, vô cùng cung kính.
Lâm Chính im lặng một hồi rồi gật đầu: “Nếu đã vậy thì được, tôi thu nạp ông, tha cho người của Huyết Ma Tông. Bắt đầu từ ngày hôm nay, Huyết Ma Tông thuộc về Dương Hoa. Còn ông, là người đại diện cho tôi ở Huyết Ma Tông. Thay tôi quản lý Huyết Ma Tông. Đừng có làm loạn, nếu không, lần sau tôi sẽ không nương tay đâu”.
“Tuân lệnh, thần y Lâm”.
Huyết Kiêu vội vàng đáp lại: “Mọi người còn không mau cảm ơn thần y Lâm”.
“Cảm ơn thần y Lâm! Tham kiến tông chủ”.
Tất cả đều vội vàng hô vang. Từ bây giờ, Huyết Kiêu chính là tông chủ mới của họ và ông ta cũng là người đại diện cho Lâm Chính ở Huyết Ma Tông.
Trên thực tế, Lâm Chính cũng từng cân nhắc tới việc thu phục Huyết Ma Tông. Nhưng anh lo lắng mình không thể kiểm soát được. Vì dù sao thực lực của Huyết Ma Tông cũng không phải thứ mà Kỳ Lân Môn hay đảo Vong Ưu có thể so sánh được. Chính vì vậy sẽ rất khó kiểm soát. Giờ có Huyết Kiêu đứng ra thì coi như ông ta đã giúp Lâm Chính luôn rồi.
“Cảm ơn thì không cần. Huyết Kiêu, mau xử lý việc của Huyết Ma Tông, tôi muốn ông chuẩn bị sẵn sàng để có thể chiến đấu bất cứ lúc nào”, Lâm Chính lên tiếng.
“Chuẩn bị chiến đấu sao? Ý cậu là Hồng Nhan Cốc?”, Huyết Kiêu mỉm cười.
“Sao? Ông biết chuyện đó à?”
“Cũng chẳng có gì bí mật nên đương nhiên là tôi biết. Thần y Lâm yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp cậu cào bằng Hồng Nhan Cốc”, Huyết Kiêu vỗ ngực.
“Ừ….”, Lâm Chính đáp lại rồi đi vào trong.
Cũng không biết giờ này ông cụ kia thế nào…
Lâm Chính bước đi rất nhanh. Một lúc sau anh tìm thấy ông cụ nằm bất động dưới đất…
Ông cụ nằm dưới đất, thùng gỗ bên cạnh đã bị vỡ, chất dịch màu đỏ đổ cả ra ngoài.