Thế nhưng một giây sau cảnh sát đột nhiên nói: “Các người đã không muốn giải quyết cá nhân thì mời bồi thường toàn bộ tổn thất cho người đàn ông này đi”.
“Cái gì?”, hai mẹ con trố tròn mắt.
“Điều…này..chuyện gì vậy?”, Tô Quảng hóa đá.
Lâm Chính cũng ngạc nhiên. Thế nhưng khi nhìn người cảnh sát này thì anh hiểu ra được điều gì đó. Chẳng trách mấy cô cậu kia có thể vô lý như vậy…hóa ra…bọn họ có người chống lưng.
“Ý của anh là gì? Rõ ràng họ phải chịu trách nhiệm, sao giờ lại bắt chúng tôi bồi thường?”, Tô Nhu chất vấn.
“Trách nhiệm thuộc về ai thì tôi tự quyết chứ không phải do cô nói là xong”, người cảnh sát trừng mắt với Tô Nhu.
“Nghe đây, hoặc là các người bồi thường, hoặc là về đồn”.
Tô Nhu bàng hoàng.
“Tôi thấy bọn họ không có tiền đâu, đưa đi đi. Nhốt vài ngày, để họ nhờ người nhà gom cho đủ tiền. Tóm lại là không bồi thường đủ thì chuyện này không xong được”, người đàn ông châm một điếu thuốc, nói bằng vẻ ngạo mạn.
“Được, vậy phiền các vị đi cùng tôi một chuyến”, người cảnh sát nói bằng vẻ vô cảm.
“Sao lại như vậy chứ?”
“Có vấn đề gì thì về đồn rồi nói tiếp. Nếu như có nghi ngờ về cách giải quyết của tôi thì có thể tố cáo”, người cảnh sát hừ giọng. Tiếp tục lấy bộ đàm ra gọi người tới kéo xe đi.
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Thôi bỏ đi, chúng tôi đền tiền”.
Dứt lời, tất cả tỏ ra ngạc nhiên. Tô Nhu cũng sững sờ, cô khẽ nói với anh: “Lâm Chính, anh đừng gây thêm rắc rối nữa”.
“Đừng vội Tô Nhu, bớt được chút rắc rối nào hay chút đó”.
Lâm Chính mỉm cười, tiếp tục lao về phía người đàn ông: “Anh muốn chúng tôi bồi thường bao nhiêu tiền sửa xe?”
“Một triệu tệ! Sao? Có đủ không?”, người đàn ông chau mày.
“Đương nhiên là đủ. Có điều 1 triệu tệ sao đủ được? Thế này đi, bồi thường 2 triệu tệ nhá? Anh dám nhận không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, bầu không khí trở nên im lặng như tờ.
Hai triệu tệ!!! Tất cả mọi người đều tưởng mình nghe nhầm. Bao gồm cả gia đình Tô Nhu.
Lâm Chính là ai đương nhiên họ biết. Một người như vậy có thể có 2 triệu tệ được sao?
Tô Nhu bừng tỉnh, ghì Lâm Chính: “Anh điên rồi hả? Hai triệu tệ. Anh có biết là bao nhiêu tiền không? Anh lấy đâu ra?”
Lâm Chính lắc đầu, lấy từ trong người ra một tấm thẻ màu vàng, điềm đạm nói: “Tô Nhu, đừng nói là 2 triệu, 20 triệu tệ cũng có”
Nói xong, Lâm Chính đưa tấm thẻ cho người đàn ông: “Anh có thể quẹt thẻ không? Nếu có thể thì mong nhanh cho, chúng tôi không có thời gian”.
Bọn họ nhìn nhau bằng vẻ không dám tin
“Thế nào?”, người đàn ông nhìn cô gái nóng bỏng bên cạnh và thận trọng hỏi.
“Mọi người thế mà cũng tin? Thật nực cười! Bọn họ lái cái xe thế kia thì lấy đâu ra 2 triệu tệ. Với những kẻ khố rách áo ôm thế kia mà có thể đưa ra được 2 triệu tệ à?”, cô gái hừ giọng: “Chẳng qua là ra oai mà thôi!”
“Nói đúng”.