Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Anh đừng làm loạn nữa có được không? Giờ là lúc nào rồi? Nói cho em biết, có phải anh ăn trộm điện thoại của chủ tịch Lâm không?”, Tô Nhu tức giận nói.

“Xem ra anh có nói gì em cũng không tin”, Lâm Chính lắc đầu: “Có điều cũng không cần vội. Anh đã chuyển cho cậu Nông một triệu tệ rồi. Anh nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng thả chúng ta ra thôi. Nếu họ nhận được tiền thì anh tin em cũng sẽ tin anh”.

“Một triệu tệ? Anh dùng điện thoại chuyển khoản sao?”, Tô Nhu chau mày.

“Đương nhiên”

“Thật sao?”, Tô Nhu nhìn Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của anh, cô bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành. Lẽ nào…là sự thật sao?

Thế nhưng hai người không hề giống nhau mà. Sao có thể là cùng một người được chứ? Hơn nữa nếu Lâm Chính là thần y Lâm thì sao lại để cả nhà họ Tô bắt nạt như vậy?

Lúc này, có người quay lại.

“Chồng tôi vừa gửi một triệu tệ cho cậu Nông rồi”, Tô Nhu vội nói.


Dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng cũng quay qua nhìn. Đương nhiên bọn họ không tin lời nói của Lâm Chính. Có điều, Lâm Chính tự tin như vậy khiến họ cũng thấy hoang mang.

Và người canh chừng cũng đã không khiến họ thất vọng. Người này hờ hững đáp lại: “Không có, cậu Nông không hề nhận được một triệu tệ. Anh ta lừa mọi người đấy”.

“Tôi biết ngay mà”, Tô Nhu chau mày.

Lâm Chính cũng bất ngờ. Anh dùng số tài khoảng của Dương Hoa. Lẽ nào…đối phương không thấy?

“Cậu Nông nói rồi. Nếu tối nay cô có thể tới câu lạc bộ Dạ Lang xin lỗi cậu ấy thì cậu Nông sẽ không so đo nữa. Và như vậy thì bố mẹ và chồng cô cũng sẽ được bình yên vô sự”, người này thản nhiên nói.

Dứt lời, Tô Nhu tái mặt. Trương Tinh Vũ và Tô Quảng thì hiểu ra ngay. Có lẽ đối phương hại bọn họ là vì đã để ý Tô Nhu.

“Không được, con gái tôi không thể đi được. Rốt cuộc các người có biết con gái tôi là ai không? Chồng chưa cưới của nó là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa đấy. Đợi đến khi chủ tịch Lâm biết mọi người đối xử với chúng tôi như vậy thì chắc chắn sẽ không để yên cho các người đâu”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Xem ra các người không chịu đúng không. Vậy được, nhốt các người ở đây một năm vậy. Tới khi đó để xem các người có chịu ‘mềm’ không”, người kia cười lạnh rồi quay người rời đi.


“Đợi chút”, Tô Nhu vội kêu lên.

“Sao thế? Hồi tâm chuyển ý rồi à?”, người kia bước tới.

Tô Nhu bặm môi: “Tôi có thể tới câu lạc bộ Dạ Lang gặp cậu Nông, thế nhưng…các anh phải thả chúng tôi trước đã. Tôi muốn tắm rửa, trang điểm đôi chút”.

“Không thành vấn đề”, người kia gật đầu.

“Con gái, con điên rồi. Con sẽ bị vùi dập đấy”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.

“Mẹ, tới nước này rồi thì chúng ta cũng không còn cách nào khác. Chúng ta ra ngoài trước, sau đó gọi điện thoại cho Thiên Thiên để xem cô ấy có cách nào không. Nếu không, cứ ở đây thì chẳng ai có thể đảm bảo được điều gì”, Tô Nhu khẽ nói, khóe mắt rưng rưng. Trương Tinh Vũ cũng bất lực, cố gắng kìm nén nước mắt.

“Các người phải ở lại Bồ Thành. Sự việc chưa kết thúc thì không được đi đâu hết. Sẽ có người giám sát các người, đừng có ý đồ bỏ chạy. Nếu không, hậu quá sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy”.

Nói xong, bọn họ bèn thả bốn người ra. Tô Nhu không nói gì, chỉ lôi ba người ra ngoài.

“Con nghe nói ở Bồ Thành cũng có chi nhánh công ty của Dương Hoa. Mọi người tới đó, tìm họ giúp đỡ. Con nghĩ chắc họ cũng từng nghe qua về chuyện giữa con và chủ tịch Lâm, ít nhiều gì cũng sẽ giúp chúng ta thôi. Mọi người mau đi đi”, Tô Nhu vội vàng nói.

“Con gái, vậy còn con thì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận